Hai tay Tô Lương Mạt lập tức rơi xuống thắt lưng Lưu Giản, cả hai bọn họđều muốn ôm chặt đối phương hòa tan vào trong cơ thể nhau, nhưng rốtcuộc là ngăn cách quá sâu, cảm thấy cho dù là có cố gắng hơn nữa cũng vô dụng.
Tô Lương Mạt vốn dĩ cho rằng sẽ vẫn tiếp tục xích mích, cũng không ngờ tới Lưu Giản sẽ nhịn đau giải quyết dứt khoát.
Anh lui người, tựa trán chống đỡ Tô Lương Mạt, "Xin lỗi."
Nước mắt của cô thoáng chốc liền không kiềm nén được chảy xuống, "Lời này nên là em nói."
Bọn họ đều đã từng nỗ lực, chỉ là cho tới bây giờ chưa có đạt đến tình yêusâu sắc, Lưu Giản đưa ngón tay lau qua viền mắt Tô Lương Mạt, "Đừngkhóc, ai cũng không sai cả."
Cô gật gật đầu, cánh tay ôm Lưu Giản càng xiết chặt không chịu thả ra.
"Trước kia anh cho rằng Chiêm Đông Kình là chướng ngại lớn nhất giữa chúng ta, sau này mới ý thức được, nếu như hai người không có cách nào cùng nhauchung đụng đến cùng, như vậy mới là đáng sợ nhất."
Tô Lương Mạtrủ rèm mi, Lưu Giản lại lần nữa ôm cô chen vào trong lồng ngực, "Em vẫnluôn muốn ở cùng một chỗ với anh thật tốt, Lưu Giản."
"Anh biết," Anh vỗ nhẹ bờ vai Tô Lương Mạt, "chỉ là cứ tiếp tục kéo dài như vậy,anh sợ là ấn tượng tốt đẹp còn lưu lại trong lòng em cũng sẽ dần dầnbiến mất đến không còn gì."
Tô Lương Mạt nhẹ giọng nức nở, LưuGiản ngược lại không có khó chịu như trong tưởng tượng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ai-thanh-tinh/2113226/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.