Giống như, là muốn để Chiêm Đông Kình từ từ quen dần loại cảm giác bị coi thường vứt bỏ này.
Tống Các đứng bên cạnh, "Kình thiếu, đi thôi, phu nhân biết chuyện ở nhà rất lo lắng cho ngài."
Lưu Giản ngồi bên cạnh ghế lái, Tô Lương Mạt lái xe, anh mở rộng cửa sổ xerồi nheo đôi con ngươi lười biếng, "Lương Mạt, anh phát hiện ra em đốiphó Chiêm Đông Kình càng lúc càng biết tìm đúng phương pháp."
"Không biết anh nói cái gì." Tô Lương Mạt chuyên tâm nhìn đường phía trước.
"Thật ra em chắc hẳn cũng có thể nhìn ra đúng chứ, ánh mắt hắn nhìn em..."
Tô Lương Mạt cắt đứt lời Lưu Giản, "Em cũng là bây giờ mới biết, càng làquan tâm, rồi bị người ta xa cách cùng thấy như không thấy mới cànggiống như một cái gai đâm sâu vào lòng đến khó chịu, không phải em nóiChiêm Đông Kình quan tâm đến em nhiều thế nào, ít nhất em cảm thấy emnên làm như vậy."
"Bộ dáng này của em, ngược lại so với dùng dao súng đâm chọc lên người còn đau hơn nhiều." Lưu Giản nửa đùa nửa thật nói.
"Anh ta mới không biết đau nhức, anh ta không có tim."
Lưu Giản nghiêng đầu nhìn chằm chặp khuôn mặt Tô Lương Mạt, "Em thực cảm thấy là hắn nổ súng?"
"Trừ anh ta ra còn có thể là ai?" Ánh mắt cô xuyên qua kính chiếu hậu đối diện Lưu Giản, "Chẳng lẽ là anh?"
Lưu Giản áp sát người lên, "Em nhìn thử cho kỹ xem, anh giống không?"
Tô Lương Mạt đẩy mặt anh ra, "Đừng làm rộn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ai-thanh-tinh/2113209/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.