Chiêm Đông Kình cực lực nhịn đau đớn, khóe miệng cắn cực kỳ chặt, khuôn mặt cũng kéo căng không hề buông lỏng.
Người đàn ông kia lập tức lấy ra một gói thuốc, rắc lên vết thương của Chiêm Đông Kình.
Đến khi ông ta kéo lên, Tô Lương Mạt nhìn thấy chỗ cánh tay Chiêm Đông Kình có vết thương bị cháy xém rõ ràng, một đoàn đen sì.
Luôn cảm thấy phương pháp như vậy cùng với mấy thầy lang trên giang hồ thờixưa không khác biệt lắm, không có chút căn cứ khoa học.
Tô LươngMạt buông tay ra, người đàn ông trung niên đứng dậy, dùng một cái khănlau máu trên dao, cũng không thấy ông ta khử trùng lại.
Ông ta hướng Hàn tiên sinh nói một tràng.
Hàn tiên sinh gật đầu, lệnh cho hộ vệ trước cửa tiễn ông ta ra ngoài, khóemiệng anh ta như có như không cười cười, "Có lẽ phải đến tối mới khôiphục tri giác, trong khoảng thời gian này, Tô tiểu thư phải chăm sóc anh ta thật tốt."
Tô Lương Mạt sửng sốt, gần như từ mép giường bật dậy, "Dựa vào cái gì là tôi?"
"Nếu không còn có thể là ai, người ở bên cạnh cô đây sao?" Hàn tiên sinhnhìn về phía Lý Đan, hai mắt Lý Đan liếc Chiêm Đông Kình, đáy đầm cườitrên nỗi đau người khác vẫn còn rõ ràng như vậy. (Chipchip: Anh ăn ở thế nào vậy chứ Kình thiếu *0*)
"Anh ta không cần người chăm sóc." Tô Lương Mạt nhìn về phía Lý Đan, "Lý Đan, chúng ta đi."
"Đợi chút," Hàn tiên sinh gọi cô lại, "cô chỉ như vậy đã yên tâm, bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ai-thanh-tinh/2113201/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.