Chiêm Đông Kình xoay người vén rèm cửa sổ lên, Tô Lương Mạt đứng trướcgiường, nhìn thấy bóng dáng thon dài của người đàn ông bị ánh sáng ngũsắc rực rỡ bao vây, phản chiếu thành một tầng quang sáng quyến rũ ngườikhác, cô có chút hoảng hốt, phảng phất nhớ lại mấy năm trước, chỉ là bên cạnh hắn thiếu cô đứng sóng vai mà thôi.
Tô Lương Mạt thu hồi thần sắc, trong lòng dần dà trở nên thờ ơ.
Hàn Tăng với Tống Các một trái một phải từ bên cạnh cô đi tới.
Chiêm Đông Kình cúi đầu vén ống tay áo lên, hoắn xoay người đi về phía khaytrà, nhìn Tô Lương Mạt đứng ở đó, "Pha cho bọn tôi vài ly cà phê."
Hắn tốt hơn nên cách cô xa xa, chí ít lúc Tô Lương Mạt không kịp né tránhchạm mặt Chiêm Đông Kình cũng không nhìn thấy nơi đáy mắt hắn nhấp nhôgợn sóng có chút phức tạp, bộ dáng kia, giống như bọn họ đã từng lànhững người xa lạ, hoặc chỉ là giao tình quá cạn, tất cả những tổnthương hắn dành cho cô, có lẽ trong mắt Chiêm Đông Kình đều là chuyệntất nhiên.
"Sòng bài của chúng tôi phục vụ ăn uống, tôi có thể bảo nhân viên đưa tới cho các anh."
Chiêm Đông Kình ngồi lên ghế sofa, "Đồ bên ngoài chúng tôi không muốn."
Giọng điệu Tô Lương Mạt nặng nề, "Tôi thay anh gọi nhân viên phục vụ đến."
Mi mắt Chiêm Đông Kình lúc này mới nhấc lên, "Không phải cô biết pha cà phê sao?"
Lúc bọn họ ở cùng một chỗ, cà phê hắn uống tất cả đều là Tô Lương Mạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ai-thanh-tinh/2113187/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.