Tô Lương Mạt trầm mặc hồi lâu, cô hít vào một hơi, sau đó mới lên tiếng, "Oh, chúc mừng anh."
Vệ Tắc đột nhiên chôn đầu giữa hai bàn tay, Tô Lương Mạt nghe thấy hắnkhóc, cô chưa từng thấy Vệ Tắc như vậy, âm thanh nghẹn ngào của hắntruyền tới tai cô, "Lương Mạt, anh cũng đã làm trái lại hẹn ước củachúng ta rồi."
Trong lòng cô bỗng nhiên đau xót, không vì điều gì khác, chỉ vì đoạn tình cảm này.
"Vệ Tắc, anh sẽ hạnh phúc."
"Đứa bé của Triệu Kiều là của anh, anh chưa từng nghĩ tới." Vệ Tắc lau mặt,sau đó ngẩng đầu lên, Tô Lương Mạt không cảm thấy đàn ông khóc thì có gì mất mặt, tâm tình đè nén đến một giới hạn nào đó, đều không thể kìm nén được, nước mắt bất phân nam nữ.
Cô cầm tách cà phê trong tay, im lặng chốc lát, lời chúc phúc cũng đã nói, nhưng Tô Lương Mạt cũng không thể vui vẻ thay Vệ Tắc, cô muốn an ủi, càng không biết phải nói thếnào.
"Lương Mạt," cuối cùng, vẫn là Vệ Tắc mở miệng trước, "có phải từ trước đến giờ chỉ có anh vẫn mãi ngu ngốc kiên trì hay không?"
"Vệ Tắc, bây giờ như thế này lại tốt, anh cảm thấy mệt mỏi, cũng không cần kiên trì nữa."
Vệ Tắc thật sự khó chịu, "Lương Mạt, anh muốn kiên trì, cho dù chỉ có một người ở nguyên tại chỗ, anh vẫn muốn kiên trì."
Hắn nói một cách vô lực như vậy, cà phê trong tay Tô Lương Mạt dĩ nhiên đã nguội lạnh.
"Lương Mạt, là anh có lỗi với em."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ai-thanh-tinh/2113163/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.