Cô lên tiếng chàohỏi, sau đó đi vào, Vệ Tắc lo lắng không thôi, vừa thấy cô tới lập tứcxuống giường, "Lương Mạt, em chạy đi đâu vậy? Làm anh lo muốn chết?" 
Tô Lương Mạt tựa đầu lên cần cổ Vệ Tắc, một hồi lâu sau, mới lên tiếng, "Vệ Tắc, em không còn ba nữa rồi." 
Thân thể Vệ Tắc rõ ràng cứng ngắc, nâng tay ôm chặt cô, "Đã xảy ra chuyện gì?" 
"Ba em mất rồi," Hai mắt Tô Lương Mạt khô rát đến phát đau, lại không chảyđược nước mắt, "em đến Bắc Cảnh, em vừa mới gặp mặt ông ấy một lần..." 
Vệ Tắc không nói gì, chỉ là dùng sức ôm cô. 
Hai tay cô nắm chặt bệnh phục của Vệ Tắc, "Vệ Tắc, chuyện em đi Bắc Cảnh anh có nói qua với ai khác không?" 
Vệ Tắc dắt tay Tô Lương Mạt dẫn cô tới giường bệnh, "Sao lại hỏi như vậy?" 
"Những kẻ đó nói, bọn họ là cảnh sát." 
Trong mắt Vệ Tắc thoáng hiện lên chút mất tự nhiên nhưng che giấu cực kỳnhanh, "Không có, em chỉ đề cập qua một lần nói em có lẽ phải đi BắcCảnh, nhưng anh cũng không chắc chắn ba em có ở đó." 
Vẻ mặt Tô Lương Mạt tràn đầy bi thương, cửa phòng bệnh lại lần nửa mở ra, cô thấy Trương Chính Tụng đi vào. 
"Lương Mạt," Trong mắt Trương Chính Tụng có phần tiếc hận, "có chuyện chú Trương nhất định phải nói với cháu." 
Tô Lương Mạt khẽ nhấc cằm, đem bi thương trong mắt áp trở lại, TrươngChính Tụng nghiêm mặt nói, "Lúc trước bọn chú nhận được tin tức ở phíaBắc Cảnh, nói 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ai-thanh-tinh/2113143/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.