Chiêm Đông Kình vung vẫy tay áo bị ướt, nghĩ lại lúc nãy đừng nên để ý. 
Cô đưa hai tay che mặt, Chiêm Đông Kình chỉ thấy hai vai cô run rẩy, hắn đi tới trước mặt Tô Lương Mạt, "Đứng lên." 
"Anh...mặc kệ tôi." Cô nghẹn ngào nói không ra lời, Chiêm Đông Kình ngồi xổm xuống, "Nơi này không thể ở lại lâu." 
"Tôi nói anh mặc kệ tôi!" Tô Lương Mạt cũng không thèm quan tâm, bây giờ làm gì có tâm tư nghĩ đến tình cảnh của mình, khó khăn lắm gặp được ngườithân thì ngay trước mặt mình chết không thấy xác, tâm trạng cô hoàn toàn suy sụp, Chiêm Đông Kình biết lúc này không cách nào so đo với cô, hắnđưa tay lại lần nữa lôi cô dậy. 
Hai tay Tô Lương Mạt đánh đấm lên người hắn la hét, "Anh vì sao không cứu ông ấy? Anh vì sao lại cản tôilại? Anh không phải rất hung ác sao, anh giết chết một người chỉ như bóp chết một con kiến..." 
Rất nhiều lời đều là buộc miệng nói ra,bao gồm cả bi thương và oán hận trong lòng, cho dù chính bản thân TôLương Mạt không để tâm những thứ này, cũng muốn phát tiết một trận. 
Những lời nói này, đêm nay Tô Lương Mạt lặp lại không biết bao nhiêu lần. 
Chiêm Đông Kình cứ túm cô kéo lên xe, ở trong mắt cô, hắn chính lè kẻ giếtngười không chớp mắt, cho nên cô mới trách hắn khoanh tay đứng nhìn. 
Tài xế ngăn cách không gian trước sau xe, Tô Lương Mạt kích động ở trongngực hắn giãy giụa, Chiêm Đông Kình gắt gao đè hai vai cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ai-thanh-tinh/2113142/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.