Cứ thế mà tặng đi sao? Ta sững người, có phải vì đoán trước được điều này, nên Tiểu Xà mới bỏ đi đêm qua không?
Thanh Mang an ủi xoa xoa lưng ta, đột nhiên hơi sững người: "Thỏ con, sao lông ngươi lại khô ráo?"
Ta chợt nhớ đến câu nói của Tiểu Xà khi ta nửa tỉnh nửa mê, nó nói, ở nơi của ta sẽ không có mưa.
"Chỉ cần không bị hơi nước làm ướt, ngươi vẫn thuộc về Thiên Đình." Thanh Mang xách tai ta lên, "Ta đưa ngươi đi, đừng ở lại đây nữa."
"Không, ta," Ta vùng vẫy đạp chân, "Ta còn muốn đi xem cây cỏ nhỏ ta trồng."
Hắn hình như bị ta dọa giật mình, suýt nữa thì ném ta xuống đất: "Ngươi còn biết nói chuyện?"
"?Chẳng lẽ Thượng Thần còn muốn chỉ thẳng vào mũi ta rồi chửi ta là súc sinh sao."
"Ngươi không phải bị tước tiên cốt rồi sao, ta tưởng..." Hắn ho nhẹ một tiếng, nói "Đi đi, ta đợi ngươi ở đây."
Ta chạy như bay về phía ngược lại với hang của mình, dưới chân là bãi cỏ ẩm ướt. Ta đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó quấn quanh cổ, một mặt dây chuyền nhẹ nhàng chạm vào n.g.ự.c ta.
Trên sườn núi nhỏ đó, trồng vài cây cỏ nhỏ của ta.
"Ngươi sẽ đi vào mùa thu sao?" Mới hôm qua, ta còn hỏi Tiểu Xà như vậy.
Bây giờ, những dây leo xanh mướt mà ta tâm tâm niệm niệm đang nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-than-chi-le/3746871/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.