Ngoài xe bỗng truyền đến vài tiếng ho nhẹ của gã sai vặt. Ninh Vọng Thư chợt nắm chặt đao, đầu ngón tay hơi trắng, nàng có thể cảm giác được xe ngựa thoáng chậm —— có người bên ngoài!
Vài làn khói nhẹ khó nhận ra xuyên qua màn xe bay vào.
Ninh Vọng Thư nhanh mắt, kinh hãi, ngừng thở, cũng không kịp nghĩ nhiều, duỗi tay ra, nhanh chóng che miệng mũi của Nam Cung Nhược Hư.
Trong nháy mắt chạm vào da hắn, hai người đồng thời giật mình.
Bốn mắt gần trong gang tấc, hai người ngơ ngác nhìn nhau, đều không tự giác mà đỏ mặt.
“Đừng hít vào!” Nàng dùng khẩu hình nói cho hắn.
Hắn gật gật đầu.
Nàng buông ra tay, tiếp tục nắm chuôi đao.
Xe ngựa không biết đã ngừng lại khi nào, bên ngoài im ắng, chỉ còn tiếng chim bay về tổ.
Ninh Vọng Thư biết Nam Cung Nhược Hư không bằng người tập võ, hơn nữa cơ thể yếu ớt, hắn không thể bế khí lâu. Vừa nghĩ, vừa cầm lấy những viên trà Lâm Vũ Phi tặng, bóp nát trong tay, ngay sau đó dùng vỏ đao hất màn xe, bàn tay trắng nõn giơ lên, trà vụn bắn nhanh ra ngoài…
Bế khí: nín thở.
Lập tức, nàng kéo Nam Cung Nhược Hư, nhảy ra xe ngựa.
Bốn gã sai vặt đi cùng ngã trái ngã phải phía ngoài xe, không biết sống chết ra sao. Cách đó không xa có một người mang khăn che mặt màu xanh, lạnh lùng nhìn bọn họ chằm chằm.
Làn khói nhẹ khi nãy thật lợi hại, lúc nhảy ra ngoài Nam Cung Nhược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-ta-bich-sa-song/2476790/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.