Thành Cô Tô, nhã gian tầng hai của khách sạn Tử Vân.
Mạc Nghiên ngồi tựa vào bàn, chống má, mắt đảo qua đảo lại, sau một lúc lâu, đột nhiên không kiên nhẫn nói: “Nếu không, trực tiếp đi bắt một chưởng quầy hiệu cầm đồ nào đó lại đây, rồi bắt hắn tuyệt đối không nói ra là được.”
“Không thể!” Triển Chiêu lập tức từ chối, “Sổ sách của Chức tạo phủ sao có thể tùy tiện để người ngoài xem.”
Chức tạo phủ: hình như là nha phủ.
Mạc Nghiên liếc Hàn Chương, thấy vậy Hàn Chương vội nói: “Muội nhìn ta cũng vô dụng, ta không hiểu cái đó đâu.”
“Nếu Triển đại nhân lo lắng như vậy, sao mọi người không mang về Khai Phong nhờ Công Tôn tiên sinh nhìn một lát.” Ninh Vọng Thư nói. Nàng vốn có phiền muộn, tới tìm tiểu sư muội, không nghĩ bọn họ còn phiền muộn hơn nàng. Thì ra bọn họ trộm sổ sách thu chi của Chức tạo phủ Cô Tô, đáng tiếc hai người Mạc Nghiên và Triển Chiêu hiểu biết rộng, nhưng cũng không hiểu mấy thứ kỳ quái trong này, cũng không thể tùy ý tìm người hỏi, chưa xử lý được nên mới u ám thế này.
“Không chờ được đến khi đó, mấy cái này phải trả lại sớm, nếu bị phát hiện, đả thảo kinh xà sẽ không tốt.” Mạc Nghiên nhíu mày nói.
Triển Chiêu gật đầu nói: “Lấy trộm được là chuyện chính. Nếu xem không hiểu, chỉ có thể chép lại, đưa cho Công Tôn tiên sinh.”
“Chép lại…” Hàn Chương nhìn hai chồng sổ sách mà mỗi quyển dày như gạch, hít mạnh một hơi.
“Xem ra cũng chỉ có cách đó.” Mạc Nghiên hừ lạnh nói, “Chuyện xấu mặt ít người biết của triều đình càng nhiều, phiền toái càng lắm.”
Lời này lọt vào tai Triển Chiêu, hắn không khỏi khẽ nhíu mày.
Nàng cũng không để ý, cầm lấy một quyển, chuẩn bị trở về phòng chép.
Ninh Vọng Thư biết rõ tính tình tiểu sư muội, giữ chặt nàng ngồi lại, nhẹ nhàng nói: “Không ngồi thêm nửa khắc, ăn cơm xong ta sẽ giúp muội.”
“Ăn cơm ăn cơm…” Hàn Chương vội hỏi, “Nếu mọi người không ghét nét chữ như gà bới của ta, bao nhiêu ta cũng có thể chép.”
Đang muốn gọi tiểu nhị mang đồ ăn, lại nghe một người gõ cửa: “Xin hỏi Hàn Chương Hàn nhị gia có ở trong này không?”
Người đó thi lễ với Hàn Chương trước, nhìn thấy Ninh Vọng Thư đã ở bên trong, cười nói: “Tìm được cô nương thật tốt.”
“Ngưu tổng quản?”
Ninh Vọng Thư ngạc nhiên nói, “Ngài tới tìm ta?”
Ngưu tổng quản lại thi lễ, nàng phải đứng dậy, ngạc nhiên nói: “Ngài có chuyện gì xin cứ nói, không nên làm như vậy.”
“Tiểu nhân biết rõ mạo muội, lẽ ra không nên quấy rầy cô nương.” Để nàng nâng dậy, Ngưu tổng quản lại cười nói, “Chuyện là không biết hôm nay cô nương có hẹn với đại thiếu gia nhà lão không?”
Ninh Vọng Thư ngẩn ra: “Không hẹn gì cả.”
“Nhưng đại thiếu gia nhà lão giống như đang đợi cô nương, đến bây giờ cơm chiều vẫn chưa chịu dùng.”
Ánh mắt của Mạc Nghiên và Hàn Chương lập tức lóe lóe nhìn nàng, Ninh Vọng Thư đỏ mặt.
“Cô nương cũng biết, ngày thường đại thiếu gia dùng cơm lúc giờ Dậu hai khắc, bởi vì sức khỏe không tốt, có khi ăn muộn thì không ăn nữa. Nhưng hôm nay đến giờ Tuất vẫn chưa dùng cơm, thật sự hiếm thấy. Tuy bình thường tính tình đại thiếu gia không thể tốt hơn, nhưng khổ một cái là cứng đầu.”
Giờ Dậu hai khắc: tầm 17 giờ đến 18 giờ.
Giờ Tuất: từ 19 đến 21 giờ.
“Chàng… Sao bây giờ vẫn chưa dùng cơm…” Nàng cúi đầu lẩm bẩm, bỗng nhớ tới lời của mình ngày hôm qua, lập tức hiểu rõ.
“Mong cô nương có thể đi theo lão một chuyến, chỉ sợ chỉ có lời của cô nương, ngài ấy mới nghe lọt được.”
“Được, chuyện này tùy ngài.” Không nghĩ nhiều, nàng lập tức nói.
“Chờ một chút…” Mạc Nghiên ở bên nhìn Ngưu tổng quản, cười nói, “Ta hỏi ngài, gia nghiệp Nam Cung thế gia lớn như vậy, đại thiếu gia nhà ngài có quản lý không?”
“Đương nhiên có quản.” Ngưu tổng quản không rõ ý của nàng, hàm hồ đáp.
“Ngân hàng tư nhân lớn nhỏ đã có hơn mười cái, năm nào cũng ghi chép nhiều, một đại thiếu gia ốm yếu như thế thì sao làm được, ta không tín!”
“Tuy sức khỏe của đại thiếu gia không tốt, nhưng ngài ấy thông minh hơn người. Tháng trước nhị thiếu gia đi Khai Phong, một mình ngài ấy chỉ dùng một ngày đã hoàn thành ghi chép công việc của tám ngân hàng tư nhân, dù là người bình thường cũng khó làm được.” Ngưu tổng quản cất cao giọng nói.
Vừa dứt lời, Mạc Nghiên nghiêng đầu, nhìn Triển Chiêu cười: “Triển đại nhân nghĩ thế nào?”
Mặc dù Triển Chiêu hiểu ý nàng, nhưng vẫn do dự.
“Ta đã gặp người nọ, rất chững chạc, là người có thể tin, không phải hạng người nói năng lung tung. Hắc hắc! Ánh mắt nha đầu kia không tệ!” Hàn Chương vỗ vỗ vai Triển Chiêu, “Ngũ đệ nói không sai chút nào, mấy người trong nha môn các người cả ngày nghi thần nghi quỷ, nhìn ai cũng không thấy người tốt.”
Nghe hắn nói vậy, Triển Chiêu trầm ngâm một lát, nhìn Ninh Vọng Thư: “Ninh cô nương, việc này ảnh hưởng đến sống chết của sư đệ cô, người này có thể tin hay không, cô nương hãy cân nhắc kỹ.”
Ninh Vọng Thư lạnh nhạt nói: “Tính mạng của ta cũng có thể giao cho chàng, Triển đại nhân cứ yên tâm.”
Mạc Nghiên âm thầm liếc Triển Chiêu một cái, dùng túi vải thô bỏ hết đồ vào trong, vác lên vai, lạnh nhạt nói: “Triển đại nhân, bây giờ đi được chưa?”
“Vậy làm phiền Ninh cô nương dẫn đường.” Triển Chiêu hơi hơi gật đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]