“Không biết công tử bị bệnh gì?” Thấy thần sắc Nam Cung Nhược Hư khá tiều tụy, lại nghe hắn như vậy nói, Triển Chiêu không khỏi tò mò nói, “Công Tôn tiên sinh của Khai Phong phủ am hiểu sâu y thuật, nếu công tử đồng ý, Triển mỗ có thể giới thiệu.”
“Đa tạ Triển đại nhân. Ở hàn xá có Tiết Chương Tiết đại phu là sư huynh đồng môn của Công Tôn tiên sinh, đã ở đây mười mấy năm qua, tại hạ phiền ngài ấy nhiều rồi, thật sự không muốn liên luỵ người khác nữa.” Hắn thản nhiên cười nói.
“Ngay cả sư huynh của Công Tôn tiên sinh cũng không trị hết sao!”Mạc Nghiên gãi gãi tai, nghiêm túc nói, “… Vậy càng càng phải nhanh lên!”
Nam Cung Nhược Hư không hiểu: “Cái gì nhanh?”
“Thành thân đó!” Nàng ngạc nhiên nhìn hắn, “Nếu huynh cảm thấy thời gian của mình không nhiều, vậy nhanh thành thân đi! Theo ta thấy, làm mối cầu hôn dài dòng rắc rối các kiểu miễn được thì miễn hết, tốt nhất là lập tức thành thân, lập tức động phòng!”
Lời vừa nói ra, không nói tới Ninh Vọng Thư và Nam Cung Nhược Hư sững sờ ngồi đó, ngây ra như phỗng, ngay cả Triển Chiêu cũng bị sặc một ngụm canh, vội vàng quay lưng đi, ho khan vài tiếng.
“Ai ai ai… Ai muốn thành thân?” Không biết Nam Cung Lễ Bình đứng ở cửa phòng khách từ khi nào, hoảng hồn nói. Hắn vừa trở về, nghe Ngưu tổng quản nói đại ca ở phòng khách mời khách, lo lắng tinh thần hắn không tốt, không nghĩ tới vừa tới cửa đã nghe thấy bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-ta-bich-sa-song/2476742/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.