Nghe câu nói của Kha Nguyệt, ánh mắt nhuộm chút tức giận của Dương lão cũng dịu hẳn đi. Quả nhiên là người bà hài lòng, lời nói chặn đầu cũng nói một cách nhuần nhuyễn như vậy. Rất tốt!
Dương Trình nghe cô nói xong cũng thần người. Giọng điệu này thật sự rất quen thuộc.
Giống như một người anh từng quen…
Dương lão thái nhìn bộ dạng thất thần của cháu trai thì lập tức hừm một tiếng, kéo tâm hồn của ai đó quay trở về.
Dương Trình vừa định mở miệng thì nghe giọng nói của ba anh vang lên, anh cũng lập tức nuốt luôn câu muốn hỏi vào bụng.
“Tiểu Nguyệt, con có từng làm ở đâu chưa?”
Kha Nguyệt gật đầu, vừa rót thêm một ít nước trái cây vào ly của Dương lão thái vừa nhẹ nhàng trả lời: “Có ạ. Khi còn ở Đức, cháu từng làm việc tại MW, một công ty về thiết kế đồ họa và IT.”
MW?
Dương Trình nghe cô nhắc đến MW thì liền ngẩn ra. MW tuy là một công ty không quá lớn nhưng thực lực thật sự rất ghê gớm. Anh còn nhớ rất rõ, ba năm về trước, bản thân bị một nhà thiết kế không biết tên của MW đánh bại một cách tâm phục khẩu phục trong cuộc đấu thầu dự án ở Đức.
Anh chỉ tiếp xúc với người đó một thời gian nhưng anh thật sự công nhận trình độ của người đó rất cao, kể cả anh cũng cảm thấy có chút không bằng.
Nếu cô thật sự từng làm việc ở MW, việc đưa cô vào Tam Thần Á là chuyện vô cùng dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-quang-cua-duong-thieu/2969738/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.