Tuyết ngừng.
Miếu thờ chùa Phật xếp lớp dựa vào núi sừng sững đứng lặng trong tuyết trắng óng ánh tinh khiết, tháp lâu cao ngất, đỉnh nhọn lưu ly chiết xạ ánh dương sau tuyết vàng rực chói chang.
Dân chúng ngoài cửa Vương Tự không rời đi, họ quỳ gối trong tuyết, ngày đêm thành kính cầu nguyện.
Tất Sa đứng ở ngoài cửa điện, ngẩng lên, đầy mắt lộng lẫy huy hoàng.
Từng bức cờ kinh cầu phúc đủ kiểu dáng, viết vẽ đầy văn tự cổ treo đầy hành lang đình viện, gió rét mãnh liệt vỗ vào cờ phướn gọi hồn, trong ngoài Vương Tự nơi này nơi khác ào ào tiếng gió.
Đây đều là cờ kinh cầu nguyện cầu phúc cho Dao Anh.
Nàng đột nhiên mê man, mạch tượng suy yếu.
Mấy y giả chưa từng gặp chứng bệnh cổ quái thế này, y quan Thiên Trúc càng nghĩ không ra, ông đã chữa khỏi bệnh cũ Dao Anh, nàng kiên trì uống thuốc, quãng thời gian rồi chưa từng bị nội thương nghiêm trọng, thân thể không khác người thường, đang êm đẹp sao tự dưng mãi hôn mê bất tỉnh? Không tìm được nguyên nhân mê man dĩ nhiên không thể kê đơn, đành kê vài chén thuốc bổ khí đút nàng uống hết.
Sau trận tuyết rơi, thời tiết ấm áp mà Vương Đình chờ đón đã lâu, sông băng tan nước cuồn cuộn chảy, gần đến ngày xuân, mầm xanh mới nảy, hai bên bờ sông sức sống bừng bừng, còn nàng lại lạnh cả người, không chút sự sống.
Lý Trọng Kiền nói mấy năm trước Dao Anh đã từng bị thế này, khi đó đại phu khuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-minh-thien-ly/3443310/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.