🍒❄️ Chương 147 🍒❄️
Bôi thuốc xong, Dao Anh cúi đầu thả ống tay áo, khoé mắt cảm giác được Đàm Ma La Già luôn ngắm nhìn nàng.
Dưới ánh nến, ánh mắt rơi trên người lạnh như băng tuyết, trong trong nhạt nhạt, như bầu trời sao trên sa mạc, quá mức mênh mông sâu thẳm, bể dâu xưa nay, buồn vui không quan trọng.
Sinh lão bệnh tử tham giận si, chàng đã nhìn thấu từ lâu, vô dục vô cầu.
Cho nên, trước mặt chàng, Dao Anh gần như chẳng còn kiêng kị, càng không cần sinh lòng đề phòng hay nghĩ cách trêu chọc, sướng vui giận buồn, tất cả đều tự nhiên.
Nàng ngẩng nhìn chàng.
Chàng không đổi sắc dời mắt, động tác rất tự nhiên giống như không hề cố ý tránh né.
Dao Anh cụp mắt, đè xuống tâm tư, đứng dậy lấy gói thuốc gấm trên bàn, "Pháp sư, nên thay thuốc trên đùi ngài rồi phải không ạ?"
Đàm Ma La Già lắc đầu: "Không cần phiền công chúa, ta gọi người vào."
Dao Anh nhẹ nói: "Để tôi, tôi từng chăm sóc Pháp sư rồi mà, biết nên làm gì."
Nàng rửa tay, vén lớp chăn mỏng trên đùi chàng, cuốn lên ống quần vải sa mỏng, cởi dây buộc gói thuốc cũ, dùng khăn nóng êm ái ấn vài lần chỗ dây buộc làm hằn dấu, tránh máu ứ đọng tê nhức khó chịu trước, rồi mới buộc gói thuốc mới.
Toàn bộ quá trình, nàng cúi đầu, vô cùng cẩn thận từng động tác. Mấy sợi tóc mai rớt xuống bên mặt, thỉnh thoảng phất qua chóp mũi khoé môi nàng, hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-minh-thien-ly/3443272/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.