Nước đọng yên lặng. Ánh nến cả phòng chao đảo.
Lý Trọng Kiền đón ánh mắt dò xét của từng người, từng bước một tiến lên, bước đi hơi chao đảo.
Kim Ngô Vệ chần chừ không biết có nên bước tới ngăn hắn, rối rít nhìn Lý Đức ở bàn chủ yến. Lý Đức uống ngà say, khuôn mặt hơi đỏ, đặt chén rượu xuống, nheo mắt nhìn Lý Trọng Kiền sắc mặt trắng bệch, không lên tiếng.
Kim Ngô Vệ liếc nhau, ở nguyên tại chỗ, tay nắm chặt chuôi đao, cảnh giác nhìn Lý Trọng Kiền chằm chằm.
Văn võ đại thần nhìn nhau.
Trịnh Tể tướng trầm ngâm chốc lát, thở dài, đứng dậy rời bàn, xách bình rượu bạc mạ vàng đón Lý Trọng Kiền. Trên mặt nở nụ cười, rót chén rượu đưa cho Lý Trọng Kiền, hạ giọng nói: “Văn Chiêu công chúa có công với đất nước, đáng tiếc trời ghen tỵ hồng nhan, chén rượu này của người, hẳn phải nên để anh trai người uống. Trọng Kiền, trước khi Văn Chiêu công chúa xuất các, không yên tâm nhất chính là ngài.” Câu cuối đầy ý nhị, giọng rất thực lòng.
Văn Chiêu công chúa đã chết, nàng dùng một cuộc hôn nhân đổi lấy an ổn cho mẹ và anh trai. Nếu Lý Trọng Kiền si ngốc thì chẳng phải công chúa hy sinh một cách vô ích sao?
Lý Trọng Kiền lại không hề cảm kích, nâng tầm mắt, mắt phượng sắc lạnh liếc Trịnh Tể tướng như đang nhìn một người chết.
Trịnh Tể tướng không khỏi dựng tóc gáy. Lý Trọng Kiền trực tiếp vượt qua ông, lảo đảo đi đến chỗ Lý Huyền Trinh ngồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-minh-thien-ly/3443177/chuong-51.html