Trước cửa thành rộn rộn ràng ràng, dòng người như dệt.Trời đang vào xuân gió ấm áp, ngựa tốt xe thơm ra ngoài thành ngắm cảnh nối đuôi không dứt, liếc nhìn lại, hồng trần cuồn cuộn, màn trướng không ngớt.Cạnh con đường dài, đội xe buôn chờ vào thành tạo thành một đội hình uốn lượn quanh co, không nhìn thấy đuôi.Cảnh tượng phồn hoa giàu có thái bình.Lúc xe chở Vệ Quốc Công Lý Trọng Kiền vào hoàng thành, dân trên đường nhận ra cờ của Tạ gia, rối rít dừng xe ngựa nhường đường, dân chúng dừng chân quan sát.Tất cả hộ vệ cưỡi ngựa mang đao trước xe ngựa đều đốt giấy để tang, người mặc tang phục, vẻ lạnh lùng.
Họ đang để tang cho Văn Chiêu công chúa.Dân chúng châu đầu ghé tai, khẽ bàn tán: Nghe nói Vệ Quốc Công bị trọng thương, võ công bị mất sạch, sau này không còn khả năng ra đánh trận, em gái ruột duy nhất chết ở tái ngoại, thật đáng thương tiếc!Trong tiếng xì xào, rèm xe gió thổi không lay, luôn thả thấp, vị Nhị Hoàng tử thích cưỡi tuấn mã lao vùn vụt vào thành mỗi lần khải hoàn kia như xấu hổ gặp người, trước sau không hề lộ diện.Dân chúng đưa mắt nhìn xe ngựa đi xa, nhớ đến vị Nhị hoàng tử luôn phấn chấn rạng rỡ anh hùng, nhìn nhau, lắc đầu thở dài.Tin tức rất nhanh truyền đến cung Thái Cực, thái giám vào thông báo.Lý Đức nhíu mày, nói: “Để Thiên Ngưu vệ gặp nó.”Thái giám vâng dạ, truyền xuống Thiên Ngưu vệ, họ không kịp chuẩn bị, vội vàng triệu tập người, luống cuống vọt ra nội thành đón tiếp.Một canh giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-minh-thien-ly/3443176/chuong-50.html