Dao Anh đi theo sau lưng thái giám, chậm rãi bước lên hành lang dài loang lổ rêu bám.Sao mai đã lặn, ban mai dần tỏ. Tiếng chuông báo sáng vang vọng cả tòa điện đường.Qua chấn song của cánh cửa màu son lộ ra ánh nến chập chờn, Lý Đức rất chuyên cần với chính sự, gần như mỗi ngày đều triệu kiến đại thần bàn luận ở Chính sự đường, ánh nến nội điện trắng đêm không tắt.Thái giám vào điện thông báo.Dao Anh đứng trước thềm son, quay đầu nhìn về cung điện rộng lớn đứng sừng sững giữa sườn núi xa xăm, trên gương mặt trắng như tuyết mới rơi không lộ chút cảm xúc.Góc Đông Bắc cung thành núi non trùng điệp, ban công điện các được đặt trong đó, diềm mái so le giao thoa, san sát nối tiếp nhau, trên lợp ngói lưu ly trong trẻo lấp lánh.Đó là Ly cung thời Mạt đế tiền triều xây dựng tránh nóng. Cung Thái cực xây dựng ở chỗ trũng, vào mùa hè, ẩm ướt oi bức, ở góc phòng ánh nắng không rọi vào nổi, rêu xanh chen mọc, Ly cung xây trên sườn núi, hùng vĩ tráng lệ, cao rộng sáng sủa thoáng đãng, thích hợp để ở.Dao Anh thầm tính: Chờ tra rõ vụ thuốc của Bà La Môn xong, phải nghĩ cách chuyển Tạ Quý phi đến Ly cung ở. Cung Thái Cực quá oi bức, quá gần với thị phi.Một cơn gió sớm ẩm ướt phớt qua, ý lạnh thấu xương, Dao Anh không khỏi giật mình, quấn lấy khăn choàng lụa màu xanh nhạt trên vai.Thái giám ra mời nàng vào.Trời đã sáng rõ, góc khuất trong điện vẫn còn vài ngọn nến trên cây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-minh-thien-ly/3443143/chuong-17.html