*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nét mặt Phó Thanh Sơn lộ vẻ vui mừng, còn Lục Triển Đình chỉ đơn giản nhíu mày một cái, y đảo mắt thấy Phương Nhân kinh hoàng khiếp sợ nhìn mình liền hướng nàng bày ra một nụ cười trấn an. Chỉ chốc lát sau, gia nô Diệp gia mang y tử và bàn trà đến, bọn Diệp Tuệ Nghi cùng ngồi xuống, bình sinh giống như xem một loại biểu diễn thông thường vậy.
Cung trác dọn xong, thô quyên la triển khai, Phó Thanh Sơn cầm lấy hai cây cọ, tay trái hắn một cây, tay phải một cây đối Lục Triển Đình cười nói: “Nếu luận viết tự, cho dù ngươi có là Lục Triển Đình, cũng đừng mơ thắng ta.”
Lục Triển Đình cũng lấy ra hai cây cọ, đi đến cạnh mặc điến, cẩn thận chọn ra hai đĩnh mực, đem nó để vào bên trong hai chén nghiền mực tỉ mỉ mài đều đặn. Diệp Tuệ Nghi sai người đem hương điểm đến, rồi cười nói: “Hai vị có thể bắt đầu rồi.”
Nàng vừa dứt lời, Phó Thanh Sơn hai tay trái phải khác nhau cầm một bút, hạ bút giốngnhư mây bay nước chảy lưu loát sinh động, mọi người thấy hai tay hắn đồng thời viết chữ, chữ chữ lại khác nhau, không khỏi đều thán phục. Lại nhìn Lục Triển Đình, tốc độ y cũng rất nhanh, chữ viết như rồng bay phượng múa, tốc độ so với Phó Thanh Sơn chỉ có hơn chứ không kém, nhưng mọi người đều nghĩ: một tay làm sao viết lại hai tay đây.
Viết đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-me-tan-do-trang-mo-ben-cu/117741/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.