edit & beta: Phong Tuyết
Nhất thời hai người đều ngồi yên lặng, trơ mắt nhìn quá khứ huy hoàng biến mất không chút dấu vết.
Lúc Huyền Sinh và Lục Trà lúc tới đại sảnh, nhìn thấy bộ dạng trầm mặc của hai người ngồi trên ghế mà không khỏi chết khiếp. Song Tịnh còn đeo trên đầu hai tai thỏ không hề phù hợp với nét mặt của nàng, thấy vậy Lục Trà không khỏi bật cười, bị Huyền Sinh điểm nhẹ một cái, lập tức đau đến trào nước mắt, cúi đầu đứng một bên gạt lệ.
“Bái kiến Môn chủ, Lâu chủ”, Huyền Sinh lễ phép ôm quyền bái kiến.
“Huyền Sinh…”, Triệt Thủy thấy bộ dạng Song Tịnh như thể tâm hồn đã bay đi mất, liền ho hai tiếng mở miệng: “Ngươi đối với chuyện đã qua, chẳng lẽ không có chút tò mò nào sao?”.
Huyền Sinh sửng sốt, lắc đầu: “Tại hạ sau khi mời được thần y Ngưng Sương Môn sẽ trở về Bán Nguyệt Thành lập gia thất, đến chết cũng sẽ sống ở nơi đó, đối với những chuyện trên giang hồ đều không biết, cũng không nhiều chuyện, biết cũng chỉ là điều thừa, còn cần làm gì?”.
Triệt Thủy nhìn hắn, nháy mắt mấy cái, tránh không được thở dài thêm lần nữa.
Rõ ràng chính là Huyền Sinh, câu trả lời như vậy hắn có thể đoán được.
“Ta đi cùng ngươi”, Song Tịnh bỗng nhiên ngẩng đầu nói một câu.
“Cái gì?”, hai người cùng đồng thanh lên tiếng.
“Ta nói, ta sẽ cùng ngươi tới Ngưng Sương Môn”.
“Muội điên rồi!”, Triệt Thủy nhảy dựng lên kích động nói: “Thân thể của muội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-man-khong-son-hoa-man-thien/2015222/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.