edit & beta: Phong Tuyết
Năm người gắng sức leo lên đường núi quanh co.
Mặt trời đã đứng bóng, hiện tại đang là đầu mùa xuân, mặc dù ánh mặt trời không quá chói chang nhưng mọi người đi đã lâu, không khỏi toàn thân đẫm mồ hôi.
Triệt Thủy lau mồ hôi trên trán, không nhịn được nhìn về phong cảnh bốn phía.
Ngưng Sương Môn nằm trong Vân Loan Cốc, nơi sâu nhất ở Lăng Hà sơn.
Ngẩng đầu nhìn lại, những dãy núi phía sau trùng điệp như đang dựa vào nhau say ngủ, vô luận là xuân hạ thu hay đông, nơi đây luôn được mây mù bao quanh, ngàn rãnh vạn khe đều bao phủ trong những đám mây cuồn cuộn. Mây (vân) nhiều như biển, sương mù như vịnh (loan) nên nới đây mới có tên là Vân Loan Cốc.
“Vân hà như hải già sơn tự”*, Triệt Thủy không nhịn được ngâm nga một câu thơ.
* Câu thơ ý nói mây mù nhiều như biển che khắp núi non.
Một biển mây trải rộng hàng vạn khoảnh*, hoặc trong như gương, hoặc dâng như nước thuỷ triều, hoặc cuồn cuộn như sóng. Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu vào từng cây tùng xanh, từng cây phong đỏ trong cốc, khắp nơi đều là cảnh sắc xanh biếc xanh thẳm hay đỏ ngầu ngập chìm trong màn sương trắng, đưa mắt nhìn giống như là lạc vào cảnh tiên trong mơ vậy.
*Khoảnh: rộng 100 mẫu Trung Quốc, chừng 6,6667 hecta
Nhưng là…
“Môn chủ, ngươi có thể đừng cựa quậy trên lưng ta được không?”.
“Nga, được rồi”.
“Cũng đừng cọ cọ trên vai ta…”.
“Nga, tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-man-khong-son-hoa-man-thien/2015220/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.