Edit: Thủy Thanh
Beta: Ely
Kí…t!!!!!!!!! Kẹ….t!!!!!!!!
Giữa thâm sơn hoang vắng chỉ vang vọng những thanh âm như vậy. Bốn người nín thở di chuyển cẩn thận trên chiếc cầu gỗ đã cũ nát. Thỉnh thoảng lại có vài tấm ván gỗ bị giẫm lên mà rơi xuống va phải vách núi sâu không thấy đáy, tạo ra những tiếng ầm ầm trong chốc lát.
Đi hồi lâu bọn họ mới phát hiện rằng cây cầu gỗ này không phải dài bình thường. Ngoảnh đầu nhìn lại thân cầu phía sau đã bị sương trắng che phủ, trong khi phía trước chỉ là một tầng khói mỏng lượn lờ. Khoảng giữa cầu do không bị vách núi che chắn nên ánh nắng mặt trời rọi tới đây làm sáng cả một không gian mênh mông. Khung cảnh đó làm cả bốn người họ vì căng thẳng quá mà nóng đến nỗi toàn thân đầy mồ hôi.
“Rốt cuộc là khi nào mới đến đây chứ…?”, Triệt Thủy vẫn như cũ mà lẩm bẩm than thở. Bụng hắn quả thật là đã phát ra âm thanh ùng ục. Tiếng kêu đó vang lên giữa vách núi yên ắng không tiếng động trở nên đặc biệt vang dội.
“Làm ơn đi, bụng của ngươi thật quá là ầm ĩ!”, phía sau cách hắn không xa Mai Hoa trợn mắt oán giận.
“Ta có thể khống chế được sao? Hả? Ta đói sắp chết rồi đây!” ,Triệt Thủy bực bội quay đầu lại hậm hực nói, chép miệng một cách hối hận: “Đáng ra nên ăn trước khi qua cầu mới phải”.
“Môn chủ, ngươi còn có thể chịu được không?”, Phía sau truyền đến thanh âm của Huyền Sinh mang theo chút lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-man-khong-son-hoa-man-thien/2015198/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.