Xung quanh toàn mùi thuốc chua nồng, tiếng nước chảy rào ràovang vọng ở khắp nơi, đứng trong bóng tối chỉ có thể cảm thấy dòng nướclạnh lẽo và tro bụi cát đá lơ lửng bên người. Huyền Sinh ôm eo Song Tịnh thật chặt, một bàn tay đặt trên lưng nàng từ từ truyền chân khí duy trì độ ấm bên trong cơ thể, một tay cẩn thận nâng nàng lên khỏi mặt nước để nàng có thể thở. Bởi vì bên trong phòng không khí loãng, hắn bắt đầunín thở vận khí, như vậy hai người mới có thể sống lâu hơn.
“Huyền Sinh, huynh buông muội ra đi”. Bỗng nhiên Song Tịnh lên tiếng, tronggiọng nói điềm tĩnh kiên định không hề có nét kinh hoảng. Nàng tỉnh táonắm ngược tay của Huyền Sinh, vỗ vỗ trấn an: “Nếu cứ tiếp tục như vậy,chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ chết đuối. Huynh đẩy muội đến gần váchtường, muội vịn vào đó là được. Dù sao cũng là người từng tập võ, khôngcó yếu đuối như thế, huynh mau đi tìm lối ra”.
Huyền Sinh biết nàng nói có lý, huống hồ tiếp tục thế này cũng không phải là cách.
Dựa theo dòng khí và tiếng động xung quanh thì có thể thấy không gian tầngthứ nhất nơi bọn họ ở cũng không cao, bọn họ đã sắp gần kề với trần nhàrồi, cứ chờ tiếp, nước sẽ ngập đến chót. Vì vậy, hắn đành gật đầu vớiSong Tịnh một cái, nhanh chóng cởi bỏ đai lưng, buộc cổ tay nàng và mình vào với nhau, vừa buộc vừa nói: “Ta sẽ tìm kiếm dọc theo vách tường,muội từ từ theo sau, không nên cách ta quá xa, hiểu chưa?”. Không biếtvì sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-man-khong-son-hoa-man-thien/2015117/quyen-1-chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.