Gió đêm lành lạnh, rừng cây đung đưa. Một biển lá xanh rì rào.
Màn đêm dường như không có tận cùng, cho dù nhìn về hướng nào cũng chỉ thấy một màu đen yên tĩnh vô hạn.
Huyền Sinhnửa quỳ trên mặt đất, hai mắt vô thần nhìn về phía trước. Hắn tựa nhưnhìn thấy rất nhiều thứ, nhưng thực ra là chẳng thấy gì cả.
Bỗng nhiên hắn không tài nào hiểu nổi vì sao mình lại ở đây.
Tất cả mọi chuyện vốn là rất dễ dàng.
Đến đây cứuSong Tịnh, đánh bại vài tên nhãi con, hoặc thi thoảng gặp một vài kẻ sức lực tương đối, nhưng cuối cùng thì mọi chuyện vẫn êm đẹp. Hắn đưa nàngtrở về Thất Thạch môn, có lẽ lúc về nên thong thả du sơn ngoạn thủy,ngắm cảnh núi cao sông dài, cỏ cây non nước.
Hắn sẽ đưanàng mặc ấm lên đỉnh Tuyết Sơn ngắm mặt trời mọc, ngắm những thác nướcánh sắc nắng vàng ở mỗi góc núi; sẽ đưa nàng đi chèo thuyền giữa hồ nước xanh tràn đầy hoa lá sen, có lẽ hai người sẽ ngủ luôn ngay trên thuyềnlúc giữa trưa nắng ấm, khi tỉnh lại thì vừa lúc ráng đỏ nhuộm kín mặtnước và bầu trời.
Cứ như vậy, nắm tay nhau đến chết, một đời một kiếp không rời xa.
Nhưng lúc này…
Hắn muốn nói gì đó, mà lời ra khỏi miệng lại biến thành một trận cười.
Quá hoang đường! Đây nhất định không phải là thật!
Hắn chỉ cách nàng một khoảng cách vừa bằng hai ngón tay, sao hiện tại lại thành sinh tử cách biệt?
Không không không không không, đây nhất định không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-man-khong-son-hoa-man-thien/2015115/quyen-1-chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.