“Mà con…Tiểu Tịnh…”, Phù Bình quay đầu lại nhìn nàng, nhẹ cười một tiếng, sau đó bay vút lên không, tựa như một con thiên nga duyên dáng cất cánh lùidần về sau. Nàng đứng trên nơi cao nhất của đống phế tích, ngẩng caođầu, ánh mắt trong sáng:
“Ba ngàysau, ta ở bên bờ Uyên Tuyền, nơi có bảo tàng của Thiên Hiệp lâu chờ con. Nếu như con không đến, chất độc ta vừa hạ trên người Đỗ Triệt Thủy sẽphát tác. Đến lúc đó, nó cho dù có muốn chết cũng không chết được!”.
“Sư phụ!”,Song Tịnh kinh hãi. Nàng không ngờ tới Phù Bình sẽ dùng chiêu này, lậptức muốn lao về phía trước, nhưng thân thể quá yếu ớt nên hai chân lảođảo, may sao Huyền Sinh phía sau kịp thời đỡ lấy, nàng mới không ngãnhào ra đất.
Nàng độtnhiên ngẩng đầu. Đã không còn thấy bóng dáng Phù Bình đâu nữa, chỉ cógiọng nói vẫn văng vẳng quanh tai: “Tiểu Tịnh, nếu như con không tới,vậy ta sẽ cứ tiếp tục tiêu dao. Đến lúc đó, con sẽ không được gặp lạita, mà Đỗ Triệt Thủy chỉ có thể làm vật hy sinh… Tiểu Tịnh, con nhấtđịnh phải tới, phải chứng minh cho ta thấy là ta đã sai…”.
“Sư phụ!”, Song Tịnh cắn răng, tay nắm chặt nổi gân xanh, “Ghê tởm!”.
“SongTịnh…”, Huyền Sinh thở dài, vận công giúp nàng hồi sức, sau đó ôm nàngvào lòng để tránh cho cơ thể nàng bị khí lạnh buổi sáng xâm nhập. Mộtlúc lâu sau, hắn mới nói: “Để ta và Mai Hoa đi là được…”.
“Không, nếusư phụ không thấy ta thì nhất định sẽ không cho A Triệt thuốc giải”.Song Tịnh thở hổn hển đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-man-khong-son-hoa-man-thien/2015111/quyen-1-chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.