Xuân thâm vi vũ tịch, mãn diệp châu thoa thoa.*
*Tạm dịch: Đêm mưa xuân cô tịch, lá ngọc rơi rơi đầy.
Lúc Song Tịnh, Huyền Sinh và Lũng Dã cùng chạy tới nơi Triệt Thủy vừa đạichiến với Hoa Vô Song, cảnh tượng nhìn thấy chính là như vậy.
Một vạt xanh lam phất phơ, thì ra là bóng dáng một người đang lẳng lặngđứng trong làn mưa bụi, ẩn hiện như có như không, tóc dài như suối, dáng đứng như trúc, phong thái thanh tỉnh, tựa như bất cứ lúc nào cũng cóthể theo làn gió bay tới tận chân trời.
“…Triệt … ATriệt?” Song Tịnh hơi lo lắng, bất giác tiến về phía trước một bước,thấp giọng kêu lên, chỉ sợ người trước mặt chỉ là ảo giác, chớp mắt mộtcái sẽ liền biến mất: “A Triệt, huynh làm sao vậy?”.
“A?” Thật lâu sau, lâu chủ Trọng Trọng lâu mới bừng tỉnh, quay đầu trôngthấy bọn họ liền nở nụ cười, đáy mắt hiện lên một tia đau thương: “Mọingười đến rồi à?”. Lại nhìn ra phía sau họ, nhíu mi, có chút khẩn trương hỏi: “Mai Hoa đâu? Cô ta có sao không?”.
“Muội ấykhông sao”. Thấy thần thái hắn vẫn bình tĩnh, Song Tịnh mới hơi yên tâmlại: “Tỷ phu vội chạy đến, huynh ấy còn nói, Bạch Vân và Cẩm Quan cũngkhông có gì đáng ngại, chỉ là mặt và người đều bầm tím, nhất là BạchVân, cánh tay bị chém một đao…” Nàng cảm giác Huyền Sinh khẽ nắm lấy tay nàng, liền khụ một tiếng, nói: “Tuy vết thương rất sâu nhưng không ảnhhưởng đến xương cốt… Tóm lại, bọn họ đều khỏe cả”. Dù biết rằng phải báo cáo lại những tình tiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-man-khong-son-hoa-man-thien/2015088/quyen-1-chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.