Tên ta là Tiêu Cảnh Nghi.
Ta vốn là đích trưởng tử của phủ trấn quốc đại tướng quân, phụ thân ta một thời oanh liệt trên chiến trường, còn trẻ đã làm nên nghiệp lớn. Mà ta sinh ra thiếu tháng lại ốm yếu, không thể nối nghiệp phụ thân, bởi thế mà người có vẻ sủng ái thứ đệ của ta hơn. Nhưng không sao, dẫu sao mẫu thân ta vẫn là chủ mẫu, ăn mặc ta không thiếu, phụ thân cũng không hẳn là ghét bỏ ta. Thỉnh thoảng, người vẫn cùng ta đọc sách, dạy ta múa những đường kiếm đơn giản.
Ta biết phụ thân không thích Thái tử đương triều – người vừa mới được phong vị Thái tử sau khi Thái tử trước đó bị ngã ngựa dẫn đến tàn phế, bị phế ngôi và trở thành Phiên vương gia. Phụ thân từng cùng Phiên vương điện hạ chinh chiến sa trường, xem nhau như huynh đệ ruột thịt, phụ thân cũng chỉ một lòng phò tá Phiên vương. Ta từng có vinh hạnh được gặp người một lần, lần đó Phiên vương tới phủ chơi, còn dẫn theo nữ nhi của người. Ta nghe nói nữ nhi của Phiên vương, sau này sẽ là quận chúa, nhỏ hơn ta hai tuổi, là một tiểu cô nương vô cùng xinh xắn. Nhưng nàng lại có tính tình mạnh mẽ chẳng khác nào nam tử, hoàn toàn trái ngược với ta. Vì thế, ta muốn gặp nàng một lần. nhưng ngay ngày hôm đó ta lại bị ngã xuống hồ nước, mê man mấy ngày mới tỉnh.
Người cứu ta là Thẩm cô nương, đích tiểu thư của Thẩm thượng thư, một bằng hữu khác của phụ thân. Lúc ta tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-luyen-lac-hoa/2963518/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.