Vương Nguyệt chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày nàng bị đuổi ra khỏi một viện tử trong chính phủ của mình. Cảm giác vi diệu này làm nàng không thoải mái, mấy ngày sau đó cũng không tìm tới Cảnh Nghi nữa.
“Tỷ vẫn còn giận dỗi đấy à?” Cẩm Sắc không khỏi lo lắng. Tỷ tỷ vừa mới gần gũi với nam sủng không lâu, vậy mà bây giờ lại lạnh nhạt rồi, biết phải làm sao đây?
“Tỷ không thèm giận dỗi! Hắn đã không chào đón tỷ, vậy sao tỷ phải tìm hắn?” Vương Nguyệt cau mày. Không phải nàng chỉ nhắc tới tiểu thanh mai trong lòng hắn thôi sao, sao lại đột nhiên cáu gắt như vậy? Sao? Sợ nàng bày mưu tính kế gì lên nàng ta sao? Hừ! Nàng cóc thèm nhé!
Còn lo lắng cho nàng ta như vậy mà lại vào phủ quận chúa làm nam sủng, chắc do nàng ta không giúp hắn điều tra được nên hắn mới chọn nàng đi? Ha! Đúng là lòng dạ nam nhân! Nếu nàng ta hay Thẩm gia giúp được hắn thì hắn đã không chọn nàng rồi. Đúng là… đáng ghét!
“Lại còn chối. Hay muội bảo y qua xin lỗi tỷ nhé?”
“Muội dám đi thử xem?” Vương Nguyệt nhướng mày. Nàng còn đang rất bận, hắn muốn làm gì thì mặc hắn. Biết đâu vì thế mà nàng đỡ được một mớ tin đồn vô vị. “Tính tình hắn thất thường còn hơn cả nữ nhi, muội quan tâm làm gì? Tỷ đây không có nghĩa vụ phải lấy lòng hắn. Hừ! Đồ không biết điều!”
“Được rồi được rồi tỷ đừng mắng nữa. Có mắng y cũng chẳng nghe được.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-luyen-lac-hoa/2963509/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.