Vương Nguyệt bước vào Cúc viện, Đường Yến vui vẻ đứng chờ sẵn ở bên ngoài. Hắn ta vẫn mặc một thân y phục lòe loẹt, còn cố tình để rộng cổ áo một chút. Vừa thấy nàng, hắn liền mỉm cười: “Ta đã đợi quận chúa rất lâu đó. Ta còn đặc biệt chuẩn bị rượu ngon vì biết quận chúa thích.”
“Ừ.” Nàng liếc nhìn bóng người ở phía sau, khẽ cười với Đường Yến một cái rồi theo hắn vào trong. Cánh cửa vừa đóng lại, nàng liền lấy dao găm giấu sẵn trong người ra, dí sát lên cổ hắn, ép hắn dựa vào vách. Đường Yến tái mặt trong phút mốt, cả người run lên bần bật, ngay cả giọng cũng lạc đi: “Quận… quận chúa làm sao… làm sao thế?”
“Ha…” Yếu ớt như thế, chả trách phó tướng chẳng ngó ngàng tới hắn ta. Nếu không phải bất khả kháng, nàng cũng sẽ không liếc mắt tới hắn. Vô dụng!
“Là kẻ nào đứng sau ngươi?” Nàng lạnh giọng hỏi. Đường Yến càng run hơn, tưởng như sắp són ra quần tới nơi. Hắn lắc đầu nguầy nguậy, lắp bắp đáp: “Ta… Ta không biết quận chúa đang nói gì cả…”
“Hừ? Không biết?” Vương Nguyệt cười nhạt. Đột ngột chạy tới tìm nàng như vậy chỉ có thể có một lí do, chính là có kẻ muốn “mượn tay” những kẻ này để làm hại nàng. Tiếc là kẻ đó đã chọn sai người, Đường Yến quá đỗi hấp tấp, hắn không suy nghĩ thấu đáo đã chạy tới chỗ nàng. Nếu kẻ đứng sau chỉ đơn thuần là nhà phó tướng, mẫu thân hắn ta muốn kiếm chác một tí nhờ vào con trai thì cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-luyen-lac-hoa/2963494/chuong-22.html