“Oa!” Hứa Nguyệt Lượng ôm ngựa gốm, kéo dài giọng đáp lại. 
Nghiêm túc gật đầu, xem ra đã tán thành với lời nói của chú Lưu. 
Chú Lưu bị chính mình làm cho sửng sốt, cười hehe, cuối cùng xe cũng nổ máy. 
Hứa Nguyệt Lượng đã thắt chặt dây an toàn, cũng ôm chặt ngựa, ngồi thẳng, cả người tràn đầy khí lực. 
Lâm Ỷ Miên vừa xấu hổ lại vừa muốn cười, cho nên cô chỉ có thể quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ để bình tĩnh lại. 
Xe nhanh chóng đến cổng tiểu khu, thường thì bảo vệ thấy quen sẽ trực tiếp cho bọn họ vào, hôm nay không chỉ rời khỏi phòng bảo vệ, còn cúi đầu chào hỏi chú Lưu đã hạ cửa kính xe xuống, hai người trò chuyện giống như một nghi lễ bàn giao thần bí nào đó, ngữ khí rất hào sảng. 
Lâm Ỷ Miên, "..." 
“Oa...” Hứa Nguyệt Lượng thấp giọng cảm thán, khi xe vào cửa, nàng mới dám tới gần Lâm Ỷ Miên hỏi: “Nếu chị không mang em theo, em sẽ không vào được đây. " 
Lâm Ỷ Miên nói, "Chỉ cần cho bảo vệ biết tên của tôi là được rồi." 
Hứa Nguyệt Lượng mang vẻ mặt sùng bái: "Oa." 
Không biết đẫ tưởng tượng đi đâu. 
Lâm Ỷ Miên cười cười, giơ lòng bàn tay lên, dừng lại trên đầu Hứa Nguyệt Lượng ở khoảng cách một cm, vuốt lại mái tóc đang giương đến ngốc của nàng. 
Hứa Nguyệt Lượng đỏ mặt, quay đầu đi, một lúc sau mới lung tung đưa tay lên vuốt tóc. 
Xe dừng lại, nhà Lâm Ỷ Miên có một hoa viên nhỏ trước và sau nhà. Giữa mùa hè, khi cành lá đâm chồi nảy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-luong-vi-nguoi-mat-ngu/933089/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.