Đêm đó, Hứa Nguyệt Lượng ngủ không ngon.
Sao Lâm Ỷ Miên lại không thể làm được đề của năm hai? Đề năm hai nàng cũng không biết làm thế nào a.
Thành tích của Hứa Nguyệt Lượng chỉ có thể được coi là trung bình trở lên, học lực vẫn rất kém.
Bất kể nghĩ thế nào, Lâm Ỷ Miên thường đứng đầu không thể làm được, nàng căn bản không có khả năng làm được.
Nhưng nàng cư nhiên đã đồng ý rồi.
Đầu nàng phát ngốctrước cái ôm của Lâm Ỷ Miên, sững sờ trước ánh mắt tràn đầy chờ mong của Lâm Ỷ Miên. Khi đó, nàng đang nằm trên giường bệnh, nhìn thấy Lâm Ỷ Miên đang cười với mình, nàng cảm thấy mình như được lên thiên đường.
Không có vấn đề gì trở ngại, khó khăn nào cũng có thể giải quyết được.
Cứ tếp tục mù quáng vui vẻ như vậy cho đến khi trời tối sầm, bác sĩ của trường tan tầm, và ánh sáng duy nhất trong trường là dãy nhà dạy học năm 3. Lâm Ỷ Miên và nàng chậm rãi tản bộ, cùng nhau bắt xe về nhà.
Mãi cho đến khi hai người tách ra, đầu Hứa Nguyệt Lượng mới từ từ thanh tỉnh.
Về đến nhà, bị mẹ giáo huấn vài câu rồi ngồi vào bàn học, hoàn toàn tỉnh táo.
Nàng nhanh chóng mở cặp sách, lấy ra một vài bộ sách bài tập, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Đắt đầu đầu không kịp, thậm chí ôm chân Phật nàng còn không biết chân Phật ở nơi nào.
Nếu biết đến ngày này, hẳn là Hứa Nguyệt Lượng đã học chăm chỉ ngay từ năm nhất, không, từ trung học cơ sở, từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-luong-vi-nguoi-mat-ngu/933088/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.