Sau khi Hứa Nguyệt Lượng rời đi, Lâm Ỷ Miên đi quanh phòng nửa vòng, ném quần áo bẩn đáng lẽ phải giặt hôm qua vào máy giặt, dọn rác vào thùng rác.
Có chút đói bụng, nhưng tinh thần rất tốt. Lâm Ỷ Miên khó có thể diễn tả tâm tình của mình nói chung chính là khi bước đi, cô luôn có cảm giác như chân mình đang lơ lửng trên mây.
Nơi này là ngày đầu tiên cô sống, nhưng đã có những kỷ niệm đẹp nhất.
Lối vào phòng khách, phòng tắm, băng ghế nhỏ bên ngoài phòng tắm, chiếc giường lớn mềm mại trong phòng ngủ đều trông đặc biệt đáng yêu.
Lâm Ỷ Miên tự cười một mình, mở cửa tủ quần áo, tìm thứ gì đó có thể mặc trong số những bộ quần áo xinh xắn đáng yêu của Hứa Nguyệt Lượng.
Thuận tiện gọi điện thoại cho Hoàng Tiểu Nghệ.
Hoàng Tiểu Nghệ rất thông minh: "Lúc này gọi điện thoại cho tớ, tình huống không bình thường a."
Lâm Ỷ Miên: "Cậu có nghĩ đến khả năng tớ tìm cậu là để hỏi tội không?"
“Giời.” Hoàng Tiểu Nghệ rất có tự tin, “Ngữ khí này cũng không giống a, thế nào, hôm nay còn giả làm thú bông ngốc không? Biện pháp này của cậu thật sự quá ngốc...”
Lâm Ỷ Miên: "Chúng tớ ở bên nhau rồi."
Sáu chữ đồng điệu khiến Hoàng Tiểu Nghệ ở đầu dây bên kia sửng sốt.
Lâm Ỷ Miên cảm thấy mình lại bắt đầu phiêu lên, không khỏi nói thêm: "Thật sự là loại ở bên nhau, hiện tại tớ đang ở nhà em ấy..."
"A ——" Hoàng Tiểu Nghệ hét lên, giống như mũi khoan điện, chui vào tai của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-luong-vi-nguoi-mat-ngu/933072/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.