Lâm Ỷ Miên ném xuống một bàn cơm, đứng dậy đến phòng quần áo. 
Khi cô thay quần áo đi ra ngoài, Hoàng Tiểu Nghệ gọi cô, từ từ nhàn nhã nhấp một ngụm mì, nói buổi trưa nghe không đủ, cho nên hiện tại lại muốn nghe. 
Trong lòng Lâm Ỷ Miên nhảy nhót, làm tất cả những gì mà cô nghĩ đời này sẽ không làm, “Hiện tại tớ chuẩn bị đến nhà Nguyệt Lượng.” 
Hoàng Tiểu Nghệ: "Ngọa tào!!!!" 
Lâm Ỷ Miên: "Tớ xuống thang máy." 
Hoàng Tiểu Nghệ: "Đã xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên lại kích động như vậy? Không phải đã hẹn ngày mai gặp sao? Đêm nay đợi không được sao?" 
Lâm Ỷ Miên: "Ngày mai là ngày mai, hôm nay còn không đủ." 
Hoàng Tiểu Nghệ sững sờ một hồi, sau đó cười nói: "Ngọa tào mặt tớ đỏ..." 
Lâm Ỷ Miên không biết mình đang làm gì, khi xuống gara ngồi vào xe, cô đeo tai nghe: "Nguyệt Lượng viết thư cho tớ." 
Hoàng Tiểu Nghệ: "Ngọa tào ngọa tào lại viết thư!!! Là thư ý tứ kia sao!!!" 
Lâm Ỷ Miên: "Sửa chút ngữ khí đi, nghe đau đầu." 
Hoàng Tiểu Nghệ: "Trời ơi, chẳng lẽ Lâm Ỷ Miên nữ sĩ lại nhận được thư tình ngọt ngào từ Nguyệt Lượng sao? Tớ thề, kia nhất định là bức thư tình đáng yêu nhất mà tớ từng thấy~~~" 
Lâm Ỷ Miên cười rộ lên, đầu ngón tay gõ vào vô lăng: "Đúng vậy." 
Cô dừng một chút, mới thận trọng bổ sung: "Nhưng không thể gọi là thư tình, dù sao cũng không viết ra lời trắng trợn nào, giống như trước kia vậy......" 
"Thích khen tớ vài câu, hỏi tớ vài câu, viết về thời tiết, viết về 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-luong-vi-nguoi-mat-ngu/933052/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.