Tính toán Hứa Nguyệt Lượng đã về đến nhà, Lâm Ỷ Miên gửi tin nhắn cho nàng, cảm thấy chính mình tự giác bắt đầu trò chuyện cũng rất tốt. 
[Có bị ướt không?] 
Ướt liền nói nàng ngốc, như thế nào lại đưa ô cho cô. 
Không ướt liền nói mình cũng không ướt, cảm ơn nàng đã đưa ô cho cô. 
Đưa ô trong mưa, từ xưa đến nay đều là tình tiết lãng mạn. 
Ô ở bên này, áo khoác cũng ở bên này, mỗi ngày Hứa Nguyệt Lượng đều quên một thứ nhỏ, khi nào thì quên người ở nơi này. 
Nhưng gửi tin nhắn xong, rất lâu Lâm Ỷ Miên không nhận được hồi âm. 
Bệnh viện tổ chức cuộc họp buổi sáng, tất cả các bác sĩ đều tham dự, Lâm Ỷ Miên không thể vắng mặt. 
Điện thoại cầm trong tay cô bị đảo tới lui, lãnh đạo đang nói ở trên đài. 
Cuối cùng, cuộc họp sắp kết thúc, điện thoại của cô cũng phát ra tiếng rung quen thuộc. 
Lâm Ỷ Miên lập tức mở màn hình, vừa vặn nhìn thấy tin nhắn của Hứa Nguyệt Lượng nhảy ra: 
- [Hu hu hu, quần áo bị ướt một chút, nhưng về nhà cởi ra thì tốt rồi~] 
- [Vừa rồi ngủ quên mất, tối qua uống rượu với Vi Vi cả đêm, vừa xuống xe đột nhiên buồn ngủ ~~~] 
- [Ngủ rất ngon a, tỉnh dậy liền xem tin nhắn của bác sĩ Lâm ~~] 
- [Tôi còn nằm mơ hahahaha】 
Lâm Ỷ Miên cười, hỏi nàng: [Mơ thấy gì?] 
Hứa Nguyệt Lượng: 
- [Mơ thấy trời mưa ~] 
- [Toàn thân ướt sũng ~] 
- [Bác sĩ Lâm vẫn không mang ô ~] 
- [Còn lại không nói cho 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-luong-vi-nguoi-mat-ngu/933051/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.