Hoàng Tiểu Nghệ và Lâm Ỷ Miên ở lại quán trà sữa cho đến tối. 
Hai người hàn huyên rất nhiều, từ một ít chi tiết ở trường cao trung cho đến một ít chi tiết sau cuộc hội ngộ. 
Ngoại trừ những lời kinh hãi năm đó, Hứa Nguyệt Lượng chưa từng nhắc tới anh trai mình, người anh trai này cũng chưa từng xuất hiện trước mặt Lâm Ỷ Miên. 
Lâm Ỷ Miên thường nghĩ tới chuyện này, nhưng một người nghĩ tới không bằng hai người nghĩ tới, Hoàng Tiểu Nghệ lòng mang tự tin của "Người ngoài cuộc tỉnh táo", luôn có thể cho một ít giải thích ở góc độ kỳ quái mà cũng thập phần ảo tưởng lớn mật. 
Cho tới mặt sau, ngay cả Lâm Ỷ Miên cũng cảm thấy Hứa Nguyệt Lượng đã sớm rễ tình đâm sâu với cô, mà có vố số khoảnh khắc cô đã bỏ lỡ cơ hội không hôn nàng. 
Thực xin lỗi thực xin lỗi, thực xin lỗi Hứa Nguyệt Lượng đã hao tổn tâm cơ, thực xin lỗi Hoàng Tiểu Nghệ nghiện đường. 
Thực sự là... không được. 
"Lão bản..." Lâm Ỷ Miên đưa tay lên. 
“Không còn.” Lão bản đánh bóng mấy ô cửa kính hướng ra ngoài đường, quay đầu lại nói: “Không còn trà nữa, quán sắp đóng cửa rồi”. 
Hoàng Tiểu Nghệ đang tán gẫu sôi nổi, rất bất mãn nói: "Mới mấy giờ mà đã đóng cửa a, lão bản, chị cũng quá lười làm việc rồi!" 
Lão bản nhìn nàng: "Em cũng đã tan tầm lâu như vậy, sao tôi lại không được tan tầm?" 
Hoàng Tiểu Nghệ: "8 giờ tôi còn làm, sao 8 giờ chị không làm đi?" 
Lão bản cười rộ lên, cầm giẻ trên tay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-luong-vi-nguoi-mat-ngu/933045/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.