Lâm Ỷ Miên nằm trên giường. 
Hứa Nguyệt Lượng nằm bên cạnh cô, trong ổ chăn bông khác. 
Lần này nàng sẽ không lăn nữa, dùng chăn bông che kín người, chỉ lộ ra đầu, trợn to hai mắt nhìn cô. 
Lâm Ỷ Miên nằm ngửa, tận lực để tư thế thoải mái và dễ chịu nhất có thể, nhưng cánh tay đặt bên ngoài chăn bông vẫn còn cứng nhắc. 
Dư quang nhìn Hứa Nguyệt Lượng, hỏi nàng: "Em nhìn gì vậy?" 
Hứa Nguyệt Lượng vui vẻ hớn hở nói, "Miên Miên, rất vui!" 
Lâm Ỷ Miên: "..." 
Rốt cuộc là có cái gì vui? 
Lâm Ỷ Miên mấp máy khóe môi, nhìn chằm chằm trần nhà: "Em vẫn có thể gọi tôi là bác sĩ Lâm, lúc em gọi tôi là bác sĩ Lâm, tương đối... đáng yêu." 
Hứa Nguyệt Lượng: "!!!" 
Hứa Nguyệt Lượng: "Bác sĩ Lâm thích đáng yêu sao?" 
Lâm Ỷ Miên: "..." 
Hứa Nguyệt Lượng: "Bác sĩ Lâm cảm thấy thời điểm khác tôi không đáng yêu sao?" 
Lâm Ỷ Miên: "..." 
Hứa Nguyệt Lượng: "Có phải nếu gọi bác sĩ Lâm, sẽ có loại... chức nghiệp thêm thành, đồng phục dụ hoặc gì đó hehehehe..." 
Lâm Ỷ Miên: "..." 
Lâm Ỷ Miên trở mình, vươn tay tắt đèn: "Ngủ đi." 
Bóng tối cũng không kéo dài vài giây, rèm cửa được mở ra, khi mắt đã quen, ánh trăng và ánh đèn tràn vào, tạo nên hình dáng rõ ràng cho mọi thứ trong nhà. 
Lâm Ỷ Miên chủ động quay lưng lại với nàng, nhưng Hứa Nguyệt Lượng không buông tha cho cô. 
Tiếng sột soạt ma sát, ép nhỏ đến mức chỉ còn lại giọng nói khí âm. 
"Bác sĩ Lâm ~~ chị ngủ chưa?" 
Xem ra gọi bác sĩ Lâm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-luong-vi-nguoi-mat-ngu/933040/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.