Hứa Nguyệt Lượng muốn cô chơi với nàng, cũng không có phức tạp.
Chỉ là không đi làm mà thôi, không đi làm hay làm gì cũng đều có thể.
Hơn nữa nàng săn sóc mà suy xét đến bệnh tình của Lâm Ỷ Miên, cho nên an bài các hoạt động đều là ở trong nhà, không cho cô chạy xa, không có cô trúng gió lạnh.
“Chúng ta đi mua sắm đi.” Hứa Nguyệt Lượng mở bản đồ điện thoại chỉ cho Lâm Ỷ Miên, “Ngày Quốc Khánh chắc chắn trung tâm thương mại này có giảm giá lớn.”
Lâm Ỷ Miên gật đầu: "Đúng vậy, có giảm giá lớn."
Hứa Nguyệt Lượng: "Mua sắm xong liền đến giờ ăn trưa, trong khu vực này có rất nhiều nhà hàng ngon, nhưng có thích hợp với chị không..."
Hứa Nguyệt Lượng rơi vào trầm tư, Lâm Ỷ Miên nói, "Tôi đã khỏi bệnh, đều thích hợp với tôi."
Hứa Nguyệt Lượng rất kiên định: "Không được không được, phải hồi phục hoàn toàn, không thể nghe theo bác sĩ Lâm, phải nghe Nguyệt Lượng."
Này làm Lâm Ỷ Miên cười rộ lên, "Được."
Hứa Nguyệt Lượng gõ gõ đầu mình: "Đại khái có mấy chỗ vẫn có thể chấp nhận được, đến lúc đó sẽ nói cụ thể, xem chị đói bụng muốn ăn cái gì."
“Ừm.” Lâm Ỷ Miên nói, “Hứa lão sư an bài thật giỏi”.
Hứa Nguyệt Lượng ngẩng đầu, dương dương tự đắc: "Chị gọi tôi là gì?"
Lâm Ỷ Miên: "Hứa lão sư."
"Ha ha ha..." Hứa Nguyệt Lượng không đắc ý hai giây, đỏ mặt, "Còn chưa có ai gọi tôi là lão sư."
Lâm Ỷ Miên: "Thích thì về sau tôi sẽ gọi em như vậy."
Hứa Nguyệt Lượng sửng sốt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-luong-vi-nguoi-mat-ngu/933027/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.