Lâm Ỷ Miên không nhúc nhích, Hứa Nguyệt Lượng nhìn cô, cũng không nhúc nhích. 
Người phục vụ ở phía sau Hứa Nguyệt Lượng nói: "Gọi đồ xin mời qua bên này a ~" 
Cuối cùng Hứa Nguyệt Lượng cũng thu hồi tầm mắt, đi tới quầy tiếp tân gọi món. 
Cần có thời gian làm, Hứa Nguyệt Lượng dựa vào mép quầy tiếp tân, quay đầu nhìn lại lần nữa. 
Hai tiểu cô nương ngẩng đầu lên, tiếp tục nhìn Lâm Ỷ Miên. 
Lâm Ỷ Miên dứt khoát ngồi xuống, mũ đội đầu còn có mùi cao su nhàn nhạt, bên trong tối om, nếu không sửa lại vị trí, tầm nhìn sẽ rất cản trở. 
Cô dựng thẳng chiếc mũ trùm đầu, tiểu muội muội phá lên cười. 
Giọng nói của Lâm Ỷ Miên từ mũ trùm đầu truyền tới, ép rất thấp: "Cái này... chơi khá vui." 
“Đúng vậy, đúng vậy.” Tiểu muội muội đeo nơ đỏ nói: “Tỷ tỷ, chị cũng thích sao?" 
Lâm Ỷ Miên: "..." 
Cũng không thể nói có thích hay không, rốt cuộc cô còn chưa nhìn rõ đây là cái thứ gì. 
“Cái này đúng là chơi rất vui.” Tiểu muội muội đeo nơ màu xanh đưa thứ gì đó cho cô, “Có thể nhét vào miệng thổi. 
Lâm Ỷ Miên giữ mũ trùm đầu, cúi đầu xuống, nhìn thấy kèn thổi mà chỉ có con nít mới chơi. 
Lâm Ỷ Miên: "..." 
Nơ đỏ: "Tỷ tỷ, chị có muốn thử không?" 
Mặc dù không biết hiệu quả cụ thể như thế nào, nhưng vì Lâm Ỷ Miên đang ngồi đây, còn chưa được phép đã dùng đồ của người khác, cho nên chỉ đành tương tác thân thiện với người khác. 
Cô cầm lấy kèn thổi lên, nhưng không nhét 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-luong-vi-nguoi-mat-ngu/932999/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.