Rất lâu về sau, Thịnh ý vẫn nghe lại bài hát hát này nhiều lần. Khi đó khoảnh khắc sâu đậm nhất chiếu vào trong đầu cô là câu hát đằng sau này.
"Đến giờ em cũng đã rời xa anh được sáu mươi năm rồi, chỉ mong mình có thể nhận ra con cái của em."
Đó là năm thứ bảy cô và Giang Vọng quen nhau, là năm thứ chín cô thích Giang Vọng và cũng là năm thứ hai, trái tim của cô quyết định sẽ không còn thích Giang Vọng nữa.
- ---
Hai ngày cuối tuần của Thịnh ý đều là trôi qua trong qua ở trong thư viện.
Thư viện thành phố Nam Thành rất rộng, cách Ngõ Cảnh Đức chỉ hai trạm xe buýt. Mỗi ngày Thịnh ý đều đến sớm trước bảy giờ xếp hàng vào cửa, tuy nhiên mỗi lần cô bước vào thư viện đều không còn chỗ trống trong phòng vậy nên cô đành phải lên cửa sổ tầng 4 để nghỉ ngơi và làm bài tập.
Thỉnh thoảng cũng sẽ chạm mặt một số người thi công chức, mọi người rõ ràng đều không quen biết nhau thế nhưng lại vô cùng ăn ý ngồi chung một chiếc bàn.
Thỉnh thoảng cô cũng sẽ nói vài câu, bất kể là ai chỉ cần nghe thấy Thịnh Ý nói mình vẫn còn là học sinh cấp ba, trên mặt ai dường như đều cũng sẽ lộ ra vẻ mặt chán nản.
Cuối cùng còn hết lòng căn dặn: "Cố gắng quý trọng, tận hưởng đi."
Thịnh ý đang ở trong độ tuổi thanh xuân, hoàn toàn không thể hiểu được sự ngưỡng mộ của bọn họ, nhưng cô vẫn ngoan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-lac/3310980/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.