Cô mím môi, ban nãy bị tên tóc đỏ kéo vào trong hẻm cũng không bằng lúc này phải một mình đối mặt với Giang Vọng, tim cô hiện tại đập thình thịch như đánh trống.
Gió vào mùa đông vô cùng lạnh, cô vén mái tóc vô tình bị gió thổi qua tai, sau đó nhỏ giọng giải thích: "Mình đi hát cùng Lý Lâm và Lâm Chiêu Chiêu sau đó ra ngoài nghe điện thoại thì............"
Đúng rồi, điện thoại.
Tim cô lỡ nhịp, vội vàng cúi đầu mở vội điện thoại lên, mới phát hiện Ôn Cảnh đã gọi tới mấy cuộc.
Bình thường anh gọi cho cô đều dùng điện thoại cố định của quân đội, vì là điện thoại kiểu cũ nên chỉ có thể gọi điện, không gửi tin nhắn được.Cô ngẩng đầu nhìn Giang Vọng, suy nghĩ một chút vẫn là gọi điện lại cho Ôn Cảnh.
Liên tục máy bận.
Chắc là có người đang dùng điện thoại rồi.
Thịnh Ý thở dài.
Xem ra là để lần sau giải thích cho anh ấy vậy, chỉ mong sau khi anh ấy trở về sẽ không quá lo lắng.
Giang Vọng nhìn cô đang nói chuyện giữa chừng lại đột nhiên cúi đầu xem điện thoại giống như là đang có việc gì gấp, tuy nhiên không quá hai phút cô lại cất điện thoại đi.
Cô gái ngước đầu nhìn lên, trong thời gian ngắn ngủi liền thở dài mấy lần.
Cũng không biết cô có chuyện gì mà lo lắng như vậy.
Anh thờ ơ liếc nhìn chỗ khác, đút hai tay vào túi quần đi tới đầu ngõ, lười nhác nói: 'Đi thôi, tôi đưa cậu ra ngoài."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-lac/3304796/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.