Sau vài ngày nghỉ ngơi, các đệ tử ngoại môn nhận được thông báo từ tông môn, yêu cầu tập trung tại một nơi đặc biệt để chuẩn bị bước vào giai đoạn tiếp theo. Nơi đó mang tên "Thiên Minh Đài", một địa điểm nổi danh trong tông môn, nơi chỉ dành cho những đệ tử ngoại môn ưu tú sắp bước chân vào thế giới thực tế bên ngoài.
Thiên Minh Đài nằm trên một ngọn đồi cao, bao quanh bởi rừng trúc xanh ngắt và suối nước chảy róc rách, tạo nên một không gian vừa yên bình vừa trang nghiêm. Con đường dẫn lên Thiên Minh Đài là một dãy bậc thang bằng đá trắng, trải dài uốn lượn qua những bụi hoa dại và thảm cỏ xanh mềm mịn. Các đệ tử đi dọc con đường này đều có cảm giác như đang được thanh lọc tâm hồn, cảm nhận bầu không khí tinh khiết và yên bình thấm vào từng hơi thở.
Khi đến gần đỉnh đồi, các đệ tử bắt đầu nhìn thấy Thiên Minh Đài hiện ra trong tầm mắt - một kiến trúc bằng đá uy nghiêm, với những hoa văn chạm trổ tinh tế trên nền đá xám cổ kính. Mặt đài phẳng rộng, lớt bằng đá cẩm thạch sáng bóng phản chiếu ánh mặt trời, xung quanh là những cột trụ lớn khắc hình rồng và phượng hoàng tượng trưng cho sự dũng mãnh và cao quý của người tu tiên. Mỗi cột trụ còn được khảm ngọc sáng lấp lánh, tạo nên vẻ huyền ảo và linh thiêng khi ánh sáng chiếu vào.
Giữa Thiên Minh Đài là một đài cao hơn một chút, nơi có đặt một tượng đá hình hạc vươn cánh. Tượng hạc này không chỉ là biểu tượng của tông môn mà còn tượng trưng cho ý chí tự do và khát vọng phiêu du trong lòng mỗi đệ tứ.
Khung cảnh Thiên Minh Đài yên bình và thiêng liêng, nhưng cũng toát lên khí thể trang trọng, họ hít một hơi sâu, cảm nhận sự tráng lệ và khí chất cổ xưa của Thiên Minh Đài, lòng tự nhủ sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc đứng tại nơi thiêng liêng này, nơi đánh dấu một bước ngoặt mới trong cuộc đời tu luyện của mình.
Trong khi các đệ tử đang nghiêm túc lắng nghe lời dặn dò từ các sư huynh sư tỷ, từ trên cao, một bóng trắng từ trên cao đáp xuống giữa Thiên Minh Đài, nhẹ nhàng nhưng vô cùng uy lực. Người này là một nam tử có vẻ ngoài xuất chúng nhưng so với nam chủ thì vẫn là kém hơn một chút, phong thái tựa như mây trời, mang đến cảm giác thanh thoát nhưng không kém phần uy nghiêm. Đôi mắt sâu thằm như bầu trời đêm, toát lên một vẻ thông tuệ và sắc bén khó dò.
Hắn mặc bộ trường bào trắng tinh khôi, trên nền vải lụa thoáng hiện hoa văn phản chiếu ánh sáng, tạo ra từng đợt sóng lấp lánh như sương mai. Cổ áo thêu hoa văn hình mây và gió, biểu tượng của sự tự do và kiên định, trong khi tay áo rộng thùng thình khẽ tung bay trong gió, tôn lên dáng vẻ phong trần nhưng trang nghiêm. Từng cử động của hắn đều mang sự bình tĩnh và cẩn trọng, giống như hắn đã trải qua vô số thử thách để rèn luyện nên phong thái lạnh nhạt nhưng không kiêu ngạo ấy.
Mái tóc đen dài của hắn được buộc gọn gàng bằng một sợi dây ngọc tinh xảo, càng tôn lên vẻ cao quý mà lạnh lùng. Gương mặt hắn tuy lạnh nhạt, không biểu lộ cảm xúc, nhưng lại mang nét hài hòa, góc cạnh tinh tế, đôi môi mỏng như ẩn như hiện một nụ cười nhẹ. Chỉ cần một cái nhìn của hắn thôi cũng đủ khiến các đệ tử cảm thấy bị áp đảo, dường như không một chi tiết nào trong khung cảnh này có thể thoát khỏi đôi mắt ấy.
Đây là Lăng Thiên, một trong những đệ tử trẻ tuổi và đầy tiềm năng của tông môn. Lăng Thiên không chỉ nối tiếng vì tài năng và năng lực phi phàm, mà còn vì sự điềm tĩnh, lạnh lùng của mình. Với hắn, từng nhiệm vụ đều là một bài học quý giá và nghiêm túc, không bao giờ dễ dãi với bản thân hay với người khác.
Khi đáp xuống, Lăng Thiên quét ánh mắt sắc bén qua từng đệ tử, tựa như kiểm tra từng người. Giọng hắn trầm ổn, vang lên giữa không gian yên tĩnh: "Ta là Lăng Thiên, người sẽ phụ trách giám sát và chỉ dẫn các ngươi trong các nhiệm vụ. Hãy nhớ kỹ rằng, ngoài kia không có chỗ cho sai lầm, vì vậy, mọi hành động của các ngươi đều phải có sự cân nhắc. Hy vọng các ngươi đã chuẩn bị đủ tinh thần cho chặng đường phía trước."
Các đệ tử nghe thấy lời của Lăng Thiên, người nào người nấy đều đứng thẳng người, lòng vừa háo hức vừa có chút hồi hộp khi được một người như hắn trực tiếp giám sát.
Lăng Thiên đứng giữa Thiên Minh Đài, gương mặt lãnh đạm nhưng ánh mắt sắc bén, ánh lên sự uy nghiêm. Hắn đưa tay ra hiệu cho các đệ tử chú ý, giọng nói trầm ổn vang lên rõ ràng:
"Ta là Lăng Thiên, hiện tại đã đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ. Kể từ hôm nay, ta sẽ là người trực tiếp giao nhiệm vụ cho các ngươi. Tông môn đã phân bổ các ngươi thành từng đội nhỏ, mỗi đội gồm ba thành viên, trong đó luôn có một người là dược sư, nhằm đảm bảo sự hỗ trợ cần thiết cho từng nhiệm vụ."
Lăng Thiên liếc qua từng gương mặt đệ tử, như muốn chắc chắn rằng tất cả đều đang chăm chú lắng nghe, rồi hắn tiếp tục:
"Mỗi đội sẽ có một trưởng đội, người này đã đạt tới cấp độ Khai Quang, sẽ chịu trách nhiệm hướng dẫn và lập kế hoạch chi tiết cho đội. Khi nhận nhiệm vụ, các ngươi cần phối hợp tốt và tuyệt đối tuân thủ chỉ dẫn của trưởng đội.
Hãy nhớ rằng, nhiệm vụ tông môn không phải là thử thách đơn thuần trong nội môn, mà là trải nghiệm thực chiến đòi hỏi ý chí và sự cân nhắc kỹ lưỡng."
Lăng Thiên dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua các đệ tử như một lời nhắc nhở sâu sắc về tầm quan trọng của những lời vừa nói. Hắn tiếp tục, giọng nói uy nghiêm: "Hãy chuẩn bị sẵn sàng, vì sau hôm nay, con đường tu tiên của các ngươi sẽ bước sang một trang mới."
Lăng Thiên lấy ra một cuộn giấy dài, lướt qua danh sách rồi bắt đầu xướng tên các đội:
Đội 1: Tiêu Thanh, Hạ Vân, Vũ Đàm
Đội 2: Lan Tố, Thanh Dạ, Tôn Mẫn
Đội 3: Lý Vân, Hạ Minh, Minh Cảnh
Đội 4: Trương Duy, Bạch Dương, Yến Tuân
•...
Đội 7: Đinh Thiên, Yên Nhiên Tuyết, Vân Mộng
.... Còn nữa
Lăng Thiên quan sát các đệ tử di chuyển về các vị trí đã được phân chia dưới đất, nơi có các chữ "Đội 1", "Đội 2" ... được khắc rõ ràng. Mỗi đội nhanh chóng tập hợp, một không khí nghiêm túc bao trùm Thiên Minh Đài. Sau khi mọi thứ đã ổn định, Lăng Thiên tiếp tục lên tiếng, giọng trầm thấp nhưng đầy quyền lực:
"Trưởng đội 1 là Cảnh Vân. Trưởng đội 2 là Bạch Tử Hàn. Trưởng đội 3 là Lạc Thần .... Trưởng đội 7 là ..."
Khi Lăng Thiên tiếp tục đọc tên trưởng đội, Yên Nhiên Tuyết đứng im lặng, trái tim đập mạnh trong lồng ngực, hồi hộp và đầy mong đợi. Trong khoảnh khắc ấy, nàng không thể không nghĩ đến Lâm Nguyệt Chi, nữ chủ mà nàng ngưỡng mộ. Nàng hy vọng rằng người được chọn làm trưởng đội của đội 7 sẽ là Lâm Nguyệt Chi. Nhưng khi Lăng Thiên hô to tên trưởng đội 7, cái tên không phải là Lâm Nguyệt Chi mà là Đinh Tâm.
Cảm giác thất vọng nhanh chóng tràn ngập trong lòng nàng.. Dù không biểu lộ ra ngoài, nhưng Yên Nhiên Tuyết cảm thấy hụt hầng, đôi mắt không giấu được sự buồn bã. Nàng chỉ có thể mím môi, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang dâng trào, không muốn để ai thấy được sự thất vọng trong ánh mắt của mình.
Dù vậy, Yên Nhiên Tuyết nhanh chóng khôi phục lại vẻ ngoài bình tĩnh, không muốn người khác nhìn ra tâm trạng của mình. Mặc dù không phải Lâm Nguyệt Chi, nhưng nàng vẫn phải cố gắng trong nhiệm vụ sắp tới.
Lăng Thiên dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua từng đội, rồi tiếp tục:
"Trưởng đội sẽ chịu trách nhiệm dẫn dắt đội của mình hoàn thành nhiệm vụ, phân công công việc và bảo vệ các thành viên. Hãy tôn trọng và phối hợp với họ, vì sự thành công của đội phụ thuộc vào sự hòa hợp này."
Sau khi phân đội xong, Lăng Thiên không vội rời đi mà tiếp tục quan sát các đệ tử một lượt, rồi gọi một đệ tử nội môn đến để hỗ trợ. Đó là một nam tử trẻ tuổi, khuôn mặt sáng sủa. Lăng Thiên ra hiệu cho hắn tiến lên.
"Tiêu Hạo, ngươi sẽ dẫn dắt các đệ tử ngoại môn đến khu vực ở mới của họ. Họ cần phải ổn định chỗ ở và chuẩn bị cho nhiệm vụ sắp tới."
Tiêu Hạo gật đầu vâng lời, ánh mắt nhanh chóng lướt qua các đệ tử, rồi nói:
"Chào các bạn, tôi là Tiêu Hạo, sẽ là người dẫn các bạn đến nơi ở mới. Mọi người đi theo tôi."
Tiêu Hạo dẫn các đệ tử đi qua một khu vực rộng lớn, nơi các dãy phòng gọn gàng, khang trang được xây dựng dành riêng cho đệ tử ngoại môn. Những dãy phòng này nằm trong một khu vực có tên là Phong Vân Cư - một khu nội trú vừa yên tĩnh vừa đầy đủ tiện nghi. Các phòng ở đây được thiết kế hài hòa với cảnh quan xung quanh, mỗi căn phòng đều có cửa sổ lớn, nhìn ra những vườn hoa tươi mát, cùng với những ánh sáng tự nhiên chiếu qua những ô cửa kính trong suốt.
Mỗi đội sẽ có một dãy phòng riêng biệt, để thuận tiện cho việc sinh hoạt và chuẩn bị cho nhiệm vụ. Không gian bên trong phòng có giường chiếu ấm áp, bàn làm việc cùng với những kệ sách đầy đủ tài liệu tu luyện. Tất cả đều được sắp xếp hợp lý, tạo nên một không gian thư giãn, lý tưởng cho các đệ tử chuẩn bị tinh thần.
"Đây là nơi các bạn sẽ sinh sống và nghỉ ngơi trong thời gian tới," Tiêu Hạo giải thích khi dẫn các đệ tử vào khu nhà, "Các bạn sẽ có đủ thời gian để làm quen với nơi này trước khi nhận nhiệm vụ."
Yên Nhiên Tuyết, Đinh Thiên, và Vân Mộng đều đồng loạt cúi đầu cảm ơn Tiêu Hạo. Hắn gật đầu chào lại rồi nhanh chóng rời đi, để ba người lại trong căn phòng mới mẻ và tươm tất.
Cả ba bước vào phòng, ánh mắt Yên Nhiên Tuyết không giấu nổi sự ngạc nhiên và thích thú khi nhìn ngắm không gian bên trong. Căn phòng rộng rãi, ánh sáng tự nhiên từ cửa sổ lớn chiếu vào khiến mọi thứ trông thật ấm áp.
Các vật dụng đều được bố trí gọn gàng: ba chiếc giường ở góc phòng, bàn làm việc rộng rãi cùng kệ sách đầy đủ tài liệu và dụng cụ tu luyện, tất cả tạo nên một cảm giác yên bình nhưng không kém phần trang trọng.
Đinh Thiên cũng tỏ ra hài lòng, khẽ mỉm cười, ánh mắt đầy vẻ hài lòng. "Không ngờ chúng ta lại có chỗ ở tốt thế này," hắn trầm ngâm nói, đôi mắt như đang cân nhắc về những thử thách sắp tới.
Vân Mộng bước tới cạnh cửa sổ, ngắm nhìn khu vườn nhỏ xanh mướt bên ngoài, khẽ hít thở thật sâu như để tận hưởng bầu không khí trong lành. Nàng quay sang hai người còn lại, nở một nụ cười nhẹ nhàng, "Thật không ngờ phòng dành cho đệ tử ngoại môn lại khang trang thế này."
Yên Nhiên Tuyết mỉm cười gật đầu, nàng cảm thấy căn phòng này không chỉ là nơi ở, mà còn là dấu mốc mới, đánh dấu hành trình tu tiên của mình và đồng đội. Cảm giác ấm áp từ căn phòng như xua đi bao nhiêu căng thẳng trước đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]