Sau khi kết thúc nhận xét, Đường lão sư chậm rãi ngồi xuống, rót một tách trà từ ấm sứ trắng. Hơi trà bốc lên thoang thoảng, tạo thành một màn sương mỏng trước mặt ông, phản chiếu ánh mắt trầm lặng và sâu sắc. Ông nhấp một ngụm nhỏ, tay cầm tách trà thoáng run nhẹ, như thể cảm nhận từng giọt thời gian lặng lẽ trôi qua. Sau một lúc trầm ngâm, ông nhẹ nhàng đặt tách xuống, ánh mắt hướng về phía các đệ tử với nét hiền từ nhưng cũng đầy nghiêm nghị.
"Trò nào trò nấy đều đã tiến bộ nhiều," ông nói, giọng trầm ấm nhưng đầy uy nghiêm. "Hôm nay là buổi học cuối cùng của lớp chúng ta, và tất cả những gì ta có thể truyền dạy cho các trò cũng đã truyền dạy rồi. Từ hôm nay trở đi, con đường phía trước hoàn toàn phụ thuộc vào các trò. Mỗi người đã có đủ khả năng để nhận nhiệm vụ từ tông môn. Nhưng," ông dừng lại, giọng nói như nặng hơn, "trên con đường tu hành và hành tẩu giang hồ, mỗi bước đi đều cần sự cẩn trọng và khôn ngoan."
Ông nhìn từng đệ tử một, ánh mắt như xuyên thấu tâm tư của từng người, rồi tiếp tục nói: "Khi ra ngoài, các trò sẽ đối diện với muôn vàn thử thách, không chỉ là quái thú hay kẻ địch, mà còn có những cám dỗ và nguy hiểm vô hình. Có thể vì một giây phút lơ là, một chút thiếu suy nghĩ, các trò sẽ tự đưa mình vào chỗ hiểm nguy. Hãy nhớ, tu tiên không phải là con đường dễ dàng, và sai lầm đôi khi phải trả giá bằng cả sinh mạng."
"Các trò cần phải biết tính toán từng bước đi, không bao giờ được hành động theo cảm tính. Trước khi làm bất cứ điều gì, hãy cân nhắc kỹ lưỡng, điều này liệu có phù hợp với năng lực của mình không? Liệu có thế đối mặt với hậu quả nếu thất bại không? Đôi khi, sự dừng lại hoặc rút lui không phải là hèn nhát, mà là cách để giữ lại sức mạnh cho lần sau."
Ông ngừng lại, nét mặt thoáng đượm vẻ trầm tư. "Ta cũng muốn nhắc nhở các trò rằng, trên con đường tu luyện này, có những thử thách sẽ không thể vượt qua chỉ bằng sức mạnh. Đôi lúc, sự mềm dẻo, khôn khéo và lòng nhân hậu cũng là những vũ khí vô giá. Khi gặp kẻ yếu hơn mình, đừng dễ dàng xem thường hay coi thường họ. Hãy nhớ rằng, mỗi người đều có một con đường riêng, và những gì các trò làm hôm nay sẽ là nhân quả cho ngày sau."
Một đệ tử lặng lẽ chắp tay cúi đầu, lắng nghe từng lời nhắn nhủ. Đường lão sư nhìn quanh, đôi mắt như có chút ấm áp hơn khi nhìn thấy sự chăm chú ấy. Ông mỉm cười nhẹ, như một người cha già đang nhìn các con chuẩn bị rời khỏi vòng tay mình.
Cuối cùng, ông cầm tách trà lên, nhấp thêm một ngụm nhỏ, như để giấu đi cảm xúc thoáng chốc dâng trào. "Hôm nay là một ngày đáng nhớ. Các trò hãy lấy đó làm động lực, không ngừng tiến bước. Con đường phía trước dài và gian nan, nhưng chỉ cần có lòng kiên trì và khôn ngoan, các trò nhất định sẽ đạt được điều mà mình mong muốn."
Không gian chìm vào yên lặng sau lời nói của ông. Các đệ tử đều lặng người, những lời nhắc nhở của Đường lão sư như từng sợi tơ thấm vào lòng họ, nhắc nhở họ về sự quan trọng của mỗi bước đi trên con đường tu tiên đầy gian khó phía trước.
Sau khi nghe hết lời nhắn nhủ của Đường lão sư, các đệ tử đều xúc động. Một khoảnh khắc im lặng trôi qua, và rồi từng người một, họ cúi đầu thật sâu, bàn tay chắp lại trước ngực, kính cẩn hướng về người thầy đáng kính của mình. Từng cử động của họ đều chứa đựng lòng biết ơn và sự tôn kính sâu sắc.
Đinh Thiên, người thường ngày mạnh mẽ và kiên quyết, nay lại có chút xúc động, ánh mắt nhìn về phía Đường lão sư đầy kính nể. Hắn ta hít một hơi thật sâu rồi nói, giọng nói có chút run rẩy: "Lão sư, cảm ơn người đã kiên nhẫn dẫn dắt và dạy bảo chúng con. Con sẽ luôn ghi nhớ những lời hôm nay, lấy đó làm kim chỉ nam trên hành trình tu luyện của mình."
Bên cạnh, Lan Tố cũng cúi người, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc: "Lão sư, nhờ người mà con mới hiểu được sự quan trọng của sự điềm tĩnh và khôn khéo trong từng hành động. Con sẽ không bao giờ quên những điều này, sẽ luôn nhắc nhở bản thân về tất cả những gì người đã truyền dạy."
Hạ Vân và Lý Vân, hai người bạn thân, cùng nhau cúi đầu cảm tạ, giọng nói của họ đồng điệu và đầy kính cẩn.
"Lão sư, tấm lòng của người chúng con sẽ mãi ghi nhớ. Con đường phía trước tuy khó khăn, nhưng nhờ có người, chúng con sẽ bước đi với một tâm thế vững vàng hơn."
Yên Nhiên Tuyết, đứng phía cuối, hai tay nắm chặt lấy vạt áo, lòng tràn đầy cảm xúc. Nàng bước lên một chút, đôi mắt ngấn nước nhìn người thầy già nua nhưng đầy uy nghi trước mặt. "Lão sư... Con biết mình còn thiếu sót nhiều lắm, nhưng con sẽ cố gắng hết sức để không phụ lòng người. Con xin cảm ơn lão sư vì đã luôn nhẫn nại chỉ dẫn cho con."
Từng lời nói của các đệ tử làm Đường lão sư cảm thấy ấm lòng. Ông mỉm cười, đôi mắt thoáng hiện lên nét vui vẻ và tự hào. Dù đã dạy biết bao thế hệ học trò, nhưng khoảnh khắc này, khi nhìn những đệ tử đứng trước mặt bày tỏ lòng biết ơn, ông cảm thấy mọi công sức và tâm huyết của mình đều xứng đáng.
Cuối cùng, tất cả các đệ tử đồng thanh cúi đầu thật sâu, giọng nói đồng lòng, vang vọng khắp không gian: "Xin cảm tạ lão sư!"
Tiếng nói của họ mang theo tất cả sự kính trọng và lòng biết ơn, như một lời hứa rằng họ sẽ không bao giờ quên công ơn và những gì Đường lão sư đã truyền dạy.
Đường lão sư ngồi yên, ánh mắt ông lướt qua từng gương mặt trong nhóm đệ tử trước mặt. Mỗi người đều đang cúi đầu cảm tạ, bày tỏ lòng kính trọng, và trong khoảnh khắc ấy, ông chợt nhớ về ngày đầu tiên. Khi ấy, trước mặt ông là hơn một trăm người trẻ tuổi, nhiệt huyết tràn đầy, ai nấy đều háo hức và ngưỡng vọng con đường tu tiên.
Đám đông ấy với đủ mọi phẩm chất, tính cách, và khả năng khác nhau đã từng hứa hẹn nhiều tiềm năng, nhưng cũng đầy thử thách.
Qua từng kỳ kiểm tra, qua từng buổi rèn luyện, ông dần thấy những gương mặt thân quen biến mất. Có những người từ bỏ vì nhận ra rằng tu tiên quá đỗi khắc nghiệt và gian nan, có người vì không chịu nổi áp lực, và có cả những người đành phải ra đi vì không đạt được yêu cầu của tông môn. Và giờ đây, sau bao tháng miệt mài, chỉ còn lại ba mươi sáu người đứng trước mặt ông.
Những đệ tử này đều là những kẻ kiên trì và cứng cỏi nhất, vượt qua mọi thử thách để có được chỗ đứng của mình trong hàng ngũ của tông môn. Từng người mang trong mình những dấu ấn của quá trình rèn luyện gian khổ - ánh mắt sắc bén hơn, dáng đứng vững vàng hơn, và tinh thần mạnh mẽ hơn. Đây là những người đã chứng minh được năng lực, ý chí và lòng quyết tâm của mình, là những người thực sự đã sẵn sàng để bước đi trên con đường riêng.
Đường lão sư chậm rãi đứng dậy, gật đầu với từng người, trong ánh mắt lấp lánh sự tự hào pha lẫn chút luyến tiếc. Ông biết rằng kể từ giờ phút này, ba mươi sáu người này sẽ bắt đầu một hành trình khác biệt, tự mình đối mặt với thế giới rộng lớn bên ngoài. Sẽ không còn những buổi học, những lần kiểm tra mà ông sát cánh chỉ bảo, và cũng không còn những lời nhắc nhở hay hỗ trợ kịp thời khi gặp khó khăn. Mỗi người sẽ phải tự bước đi, tự vấp ngã và tự đứng lên bằng sức mạnh của bản thân.
Sau một hồi trầm ngâm, ông nói chậm rãi nhưng âm vang, "Các trò là ba mươi sáu người cuối cùng, là những người kiên trì và bản lĩnh nhất trong hơn một trăm người ban đầu. Từ hôm nay, mỗi người sẽ tự mình bước tiếp trên con đường riêng của mình. Các trò sẽ phải tự đối mặt với thử thách, tự đưa ra quyết định, và tự nhận lấy trách nhiệm cho mỗi hành động của mình. Ta không còn ở đây để chỉ bảo, để nhắc nhở các trò nữa."
Ông dừng lại, giọng nói có chút nghẹn ngào nhưng vẫn kiên định, "Hãy bước đi vững vàng và tự tin, như những gì các trò đã thể hiện hôm nay. Ta sẽ mãi dõi theo các trò, tự hào về từng người trong các trò."
Lời của Đường lão sư như một lời chúc phúc cuối cùng, gửi gắm niềm hy vọng của một người thầy dành cho những đệ tử ưu tú nhất. Các đệ tử trong lòng dâng lên niềm xúc động mãnh liệt, ánh mắt kiên định nhìn về phía ông, lòng hứa sẽ không phụ lòng người thầy đã hết lòng chỉ dạy.
Đường lão sư nhìn lũ đệ tử thêm một lần nữa, như muốn ghi nhớ gương mặt của từng người trước khi họ bước vào một chặng đường mới. Ông hít một hơi dài, rồi với giọng nhẹ nhàng nhưng không kém phần nghiêm trang, ông nói: "Các trò, hôm nay buổi học của chúng ta đã kết thúc. Các trò nên trở về nghỉ ngơi để lấy lại sức lực và chuẩn bị tinh thần. Trong vài ngày tới, tông môn sẽ sắp xếp người hướng dẫn cho các trò về việc nhận và thực hiện nhiệm vụ bên ngoài."
Ông dừng lại một chút, để từng lời nói của mình thấm vào lòng mỗi người. "Nhiệm vụ tông môn sẽ không giống với những buổi tập luyện trong lớp. Khi ra ngoài, các trò sẽ phải đối mặt với tình huống thực tế, với những khó khăn mà không có ai đứng sau bảo vệ hay dẫn dắt. Vì vậy, hãy chuẩn bị cho bản thân thật tốt. Thời gian nghỉ ngơi này là thời gian quý giá để các trò tự xem xét lại, củng cố và phát huy những gì mình đã học được."
Những lời của Đường lão sư vừa nghiêm túc vừa chứa đựng sự lo lắng. Ông biết rằng dù đã dạy dỗ và rèn luyện các trò hết mình, nhưng cuộc đời thực sẽ khác xa với những gì họ từng trải qua trong tông môn. Các đệ tử lặng lẽ cúi đầu, nhận ra rằng khoảng thời gian sắp tới sẽ là thử thách thực sự, không chỉ kiểm chứng năng lực mà còn thử thách sự trưởng thành của họ.
"Về đi, nghỉ ngơi và chuẩn bị thật tốt," Đường lão sư nói thêm, ánh mắt hiền từ nhìn từng người với niềm tự hào.
"Ta sẽ luôn chờ đợi những thành tựu mà các trò sẽ đạt được. Giờ thì về đi."
Các đệ tử đồng thanh cúi đầu lần nữa, rồi lần lượt quay người bước ra khỏi phòng học. Trong lòng họ là một cảm giác phức tạp giữa sự tự hào, lo lắng, và quyết tâm. Họ biết rằng con đường phía trước không dễ dàng, nhưng cũng biết rằng họ không còn đơn độc. Nhờ những gì Đường lão sư đã dạy, họ đã sẵn sàng hơn bao giờ hết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]