🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ánh mắt Lâm Nguyệt Chi lướt nhìn Yên Nhiên Tuyết một chút rồi nhìn sang Lan Tố. Nàng mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sự quan tâm.

"Ta nghe Đường lão sư nói các muội đang trong quá trình luyện tập ngự kiếm?" Lâm Nguyệt Chi lên tiếng, ánh mắt đầy thiện ý. "Nếu cần sự trợ giúp, ta sẵn sàng giúp đỡ."

"Không dám làm phiền Nguyệt Chi sư tỷ..." Yên Nhiên Tuyết đáp.

Lan Tố đứng bên cạnh, tay kéo kéo lấy cánh tay Yên Nhiên Tuyết một chút rồi nở một nụ cười nhẹ nhàng. "Nếu Lâm sư tỷ có thể giúp đỡ, chúng ta rất vui lòng nhận lời. Yên Nhiên Tuyết muội ấy không phải là ý kia đâu, muội ấy là sợ làm phiền đến việc tu luyện của tỷ mà thôi."

Yên Nhiên Tuyết: "..."

Lâm Nguyệt Chi gật đầu "Được rồi, nếu các muội đồng ý, ta sẽ hướng dẫn một chút. Ngự kiếm không chỉ là sự kết nối với kiếm, mà còn là sự hòa hợp giữa tâm trí và linh khí, ta có thể chỉ cho vài bước cơ bản."

Lan Tố ngay lập tức vui vẻ gật đầu, ánh mắt lấp lánh sự cảm kích. Cô không muốn bỏ lỡ cơ hội quý báu này, nhất là khi Lâm Nguyệt Chi, người có kinh nghiệm và tài năng vượt trội, sẵn sàng chỉ dẫn.

"Đa tạ Lâm sư tỷ," Lan Tố cất giọng lễ phép, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ. "Chúng tôi rất may mắn khi có được sự giúp đỡ của sư tỷ. Mong rằng sẽ học hỏi được nhiều điều từ sư tỷ."

Lâm Nguyệt Chi mỉm cười dịu dàng "Không có gì đâu, ta rất vui khi được giúp đỡ các muội," Lâm Nguyệt Chi nói, ánh mắt nhìn vào Yên Nhiên Tuyết, nhẹ nhàng tiếp thêm một câu. "Chúng ta cùng luyện tập, không cần khách sáo."

"Vậy... xin Nguyệt Chi tỷ chỉ dẫn." Yên Nhiên Tuyết cuối cùng cũng lên tiếng.

Lâm Nguyệt Chi nhìn qua Bạch Tử Hàn, nàng biết rõ, Bạch Tử Hàn tuy lạnh lùng và ít khi biểu lộ cảm xúc, nhưng lại có một trình độ ngự kiếm rất cao. Mặc dù hắn không thường xuyên giúp đỡ người khác, nhưng nếu cần, hắn vẫn có thể chỉ dẫn một cách tỉ mỉ.

"Tử Hàn, ngươi có thể dành chút thời gian ra hướng dẫn cho Lan Tố không?" Lâm Nguyệt Chi đề nghị.

Bạch Tử Hàn nghe thấy lời đề nghị của Lâm Nguyệt Chi, ánh mắt của hắn không chút thay đổi, nhưng trong lòng cũng có một chút dao động. Mặc dù hắn ít khi chủ động giúp đỡ ai, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Lâm Nguyệt Chi, hắn không thế từ chối.

"Được rồi," Bạch Tử Hàn đáp, giọng khẽ nhưng lạnh nhạt, như thể chỉ là một yêu cầu nhỏ không đáng kể. "Ta sẽ dạy cho Lan Tố."

Lâm Nguyệt Chi quay lại nhìn Yên Nhiên Tuyết. "Vậy thì, ta sẽ hỗ trợ muội."

Yên Nhiên Tuyết cúi đầu xuống lẩm bẩm: "Tử Hàn, thân thiết đến vậy sao?"

Sau đó nàng ngước mặt lên, "Được, chúng ta bắt đầu đi." Yên Nhiên Tuyết cười nhẹ.

Bạch Tử Hàn bước lại gần Lan Tố, ánh mắt lạnh lùng và thờ ơ, nhưng lại không hề tỏ ra khó chịu khi đối diện với nàng. Mặc dù không phải là người thích chỉ dẫn, nhưng khi Lâm Nguyệt Chi đã yêu cầu, hắn cũng không có lý do gì để từ chối. Hắn đứng lại trước mặt Lan Tố, tay hơi khoanh lại, ánh mắt trầm tĩnh quan sát nàng.

"Ngươi muốn học ngự kiếm?" Bạch Tử Hàn lên tiếng, giọng hắn nhẹ nhàng nhưng có một sức nặng khó tả, như thể mỗi lời nói đều chứa đựng một phần chân lý.

Lan Tố gật đầu, dù có chút lo lắng nhưng cũng đầy quyết tâm. "Vâng, sư tỷ đã đề nghị, nên ta rất muốn học.

Mong Bạch sư huynh chỉ bảo."



Bạch Tử Hàn không nói gì thêm, chỉ khẽ nhấc tay, ra hiệu cho Lan Tố chuẩn bị. Hắn đưa ánh mắt lạnh lùng quan sát nàng, rồi khẽ phất tay một cái, truyền một chút linh khí vào không gian xung quanh. "Trước tiên, ngươi cần tìm cách kết nối với thanh kiếm. Ngự kiếm không phải chỉ là việc điều khiển kiếm, mà là sự hòa hợp giữa linh khí và kiếm khí. Ngươi phải hiểu thanh kiếm như hiểu bản thân mình."

Lan Tố hít sâu một hơi, tập trung vào thanh kiếm trong tay, cố gắng cảm nhận dòng linh khí chảy qua từng kẽ hở của nó. Bạch Tử Hàn tiếp tục, giọng điềm tĩnh nhưng không thiếu sự quyết đoán.

"Ngươi không thể chỉ đơn giản nghĩ về việc điều khiển kiếm. Đầu tiên, phải để thanh kiếm tự do chuyển động theo linh khí của ngươi. Mỗi một động tác, đều phải xuất phát từ trong tâm trí của ngươi. Ngươi phải để nó trở thành một phần cơ thể, chứ không phải chỉ là một công cụ vô tri."

Lan Tố nghiêm túc lắng nghe và làm theo. Cô cố gắng để thanh kiếm di chuyển một cách tự nhiên, cảm nhận linh khí như Bạch Tử Hàn đã chỉ dẫn. Mặc dù vẫn còn chút khó khăn trong việc điều khiển, nhưng mỗi động tác của nàng đã bắt đầu có phần uyển chuyển hơn.

Bạch Tử Hàn không vội vã, chỉ đứng quan sát. Thỉnh thoảng, hắn lại có những lời nhắc nhở nhỏ, để Lan Tố tự điều chỉnh và tiến bộ từ từ.

"Đừng vội, Lan Tố," hắn nói, giọng vẫn lạnh lùng nhưng có chút động viên. "Ngự kiếm là một quá trình dài, nhưng nếu ngươi không buông bỏ được sự căng thẳng trong lòng, thì sẽ không thể nào thành công."

Lan Tố gật đầu, cố gắng thả lỏng, để cảm giác hòa hợp với thanh kiếm được tự nhiên hơn. Cảm giác của nàng vẫn còn mơ hồ, nhưng mỗi lời chỉ dẫn từ Bạch Tử Hàn đều giúp nàng dần tìm thấy được sự an bình trong tâm trí.

Lâm Nguyệt Chi nhẹ nhàng nắm lấy tay Yên Nhiên Tuyết, cảm giác ấm áp từ bàn tay nàng truyền sang khiến Yên Nhiên Tuyết có chút bối rối, nhưng nàng không rút tay lại. Lâm Nguyệt Chi dẫn nàng ra khỏi khu vực luyện tập đông người, đi về phía một khoảng đất trống, nơi yên tĩnh và vắng vẻ hơn. Cảnh vật xung quanh cũng thêm phần thanh bình, chỉ có tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua từng tán lá.

"Chỗ này sẽ tốt hơn cho việc ngự kiếm phi hành," Lâm Nguyệt Chi lên tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng và dịu dàng.

"Không có ai quấy rầy, không gian cũng rộng rãi, thuận lợi cho việc luyện tập."

Yên Nhiên Tuyết gật đầu, nàng nhìn xung quanh, không gian tĩnh lặng khiến nàng có thể tập trung hoàn toàn vào việc luyện tập mà không bị sao nhãng

Lâm Nguyệt Chi đứng đối diện Yên Nhiên Tuyết, ánh mắt nàng chứa đầy sự động viên. "Ngự kiếm phi hành

không chỉ là điều khiển kiếm, mà còn là việc điều khiển chính linh khí của mình. Muội phải thả lỏng tâm trí, để linh

khí tự do lưu chuyển trong cơ thể, từ đó dẫn dắt kiếm bay theo ý muốn."

Yên Nhiên Tuyết cảm nhận thấy sự ấm áp trong giọng nói của Lâm Nguyệt Chi, khiến nàng cảm thấy an tâm hơn.

Nàng nắm chặt thanh kiếm trong tay, hít một hơi thật sâu, cố gắng xua tan mọi suy nghĩ lo lắng trong đầu.

Lâm Nguyệt Chi tiếp tục, giọng nói có chút kiên nhẫn và tỉ mỉ. "Hãy bắt đầu với những bước cơ bản trước. Đừng lo

lắng về việc kiểm soát kiếm, mà hãy để thanh kiếm như một phần mở rộng của cơ thể. Linh khí phải hòa vào

nhau, không được cưỡng ép."

Lâm Nguyệt Chi đứng gần, đôi mắt của nàng luôn dõi theo từng động tác của Yên Nhiên Tuyết, đưa ra những lời

khuyên khi cần thiết. "Từ từ thôi, không cần vội vàng. Mọi thứ đều phải có thời gian, muội sẽ làm được."

Từng bước, Yên Nhiên Tuyết dần bắt đầu điều khiển thanh kiếm, như thể nàng và thanh kiếm bắt đầu hòa nhịp với



nhau. Trong khoảnh khắc đó, Yên Nhiên Tuyết cảm nhận được sự hòa hợp nhẹ nhàng giữa linh khí và kiếm khí, dù

vẫn chưa thực sự hoàn hảo, nhưng ít nhất, nàng đã có thể cảm nhận được sự tiến bộ của mình.

Lâm Nguyệt Chi đứng bên cạnh, nở một nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt chứa đầy sự hài lòng và động viên. "Không

tệ, Yên Nhiên Tuyết. Tiến bộ rất nhanh, chỉ cần kiên trì một chút nữa thôi."

Một ngày dài luyện tập trôi qua, mồ hôi ướt đẫm áo Yên Nhiên Tuyết, nhưng nàng không cảm thấy mệt mỏi. Cảm

giác khi thanh kiếm nhẹ nhàng bay lên theo ý muốn của mình, linh khí hòa quyện với từng nhịp thở, khiến nàng

cảm thấy như có một sức mạnh mới đang trỗi dậy trong người.

Lâm Nguyệt Chi đứng ở một bên, ánh mắt chăm chú theo dõi từng động tác của nàng, đôi môi mỉm cười khi thấy

rõ sự tiến bộ của Yên Nhiên Tuyết. Những động tác của nàng giờ đã trở nên nhuần nhuyễn hơn, kiếm khí bay lượn

trong không gian một cách uyển chuyển, không còn chút vụng về hay lúng túng như lúc ban đầu. Dù đôi tay nàng

vẫn còn hơi run, nhưng không còn cảm giác lo lắng hay mất kiểm soát như trước nữa.

"Muội làm rất tốt," Lâm Nguyệt Chi khen ngợi, ánh mắt ngập tràn sự hài lòng. "Sự hòa hợp giữa linh khí và kiếm

khí đã rõ ràng hơn nhiều. Chỉ cần tiếp tục luyện tập thêm, ngươi sẽ rất nhanh thành thạo."

Yên Nhiên Tuyết thở hổn hển, cảm giác lâng lâng vì sự thành công trong ngày hôm nay, dù cơ thể nàng mệt mỏi.

Nàng quay sang Lâm Nguyệt Chi, đôi mắt ánh lên sự biết ơn.

"Cảm ơn Nguyệt Chi sư tỷ, nếu không có sự chỉ dẫn của tỷ, chắc chắn ta không thể tiến bộ nhanh như vậy."

Lâm Nguyệt Chi mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vai nàng. "Không cần cảm ơn, đây là công sức của muội. Ta chỉ giúp

muội tìm ra phương pháp đúng đắn thôi."

Một cảm giác ấm áp lạ lùng lan tỏa trong lòng Yên Nhiên Tuyết, dù mệt mỏi nhưng tâm trạng lại vô cùng thư thái.

Nàng có thể cảm nhận được một phần năng lực của mình đã dần thức tỉnh, và niềm tin vào khả năng ngự kiếm

của mình đã được khôi phục.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.