Yên Nhiên Tuyết bỗng nhiên có một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, cô quay sang hệ thống với ánh mắt đầy nghi vấn:
"Ngươi nghĩ việc ta đột nhiên có thể nạp linh khí vào cơ thể có liên quan đến Nguyệt Tâm Kiếm không?"
Hệ thống im lặng một lúc, rồi đáp lại:
"Ký chủ, chờ ta một chút, ta cần kiểm tra lại trạng thái cơ thể của Ký chủ."
Một lúc sau, hệ thống lại lên tiếng:
"Cơ thể của Ký chủ đã có sự thay đổi, giống như được tái tạo lại. Những kinh mạch bị tắc nghẽn đã được thông suốt, hiện tại cơ thể của Ký chủ có khả năng hấp thụ linh khí rất tốt."
Yên Nhiên Tuyết hơi ngạc nhiên nhưng cũng không kìm được sự thích thú.
Hệ thống tiếp tục giải thích:
"Ta đã tra cứu về Nguyệt Tâm Kiếm và thu được thông tin rằng nó có khả năng hấp thụ linh khí. Điều này rất có thể là nguyên nhân khiến cơ thể của Ký chủ có sự thay đổi. Dòng sông mà Ký chủ đã vô tình rơi xuống, nó đã trải qua hàng ngàn năm, có lẽ đã trở thành một dòng sông thanh tấy, giúp loại bỏ tất cả tạp chất, làm sạch cơ thế và linh hồn của Ký chủ.
"Hơn nữa, khi máu củaKý chủ vô tình lan vào Nguyệt Tâm Kiếm thì Nguyệt Tâm Kiếm đã thức tỉnh. Ánh sáng đó không chỉ chiếu vào cơ thể Ký chủ, mà còn thông suốt các kinh mạch bị tắc nghẽn, giúp Ký chủ có thể hấp thụ linh khí một cách dễ dàng."
Yên Nhiên Tuyết nghe xong, một cảm giác mới mẻ và kỳ diệu dâng lên trong lòng. Cô chưa từng nghĩ rằng một lần suýt chết của mình như vậy lại có thể thay đổi cơ thể mình đến mức này.
Hệ thống nói tiếp:
"Nếu Ký chủ tiếp tục chuyên tâm tu luyện, tương lai Ký chủ sẽ có thể đạt được nhiều thành tựu vượt bậc. Sức mạnh của Nguyệt Tâm Kiếm kết hợp với khả năng hấp thụ linh khí của Ký chủ sẽ giúp Ký chủ tiến xa hơn trên con đường tu luyện."
Yên Nhiên Tuyết chợt nhớ hệ thống có một cửa hàng tiện ích, do đồ trong đó mắc quá nên nàng đã gần như quên mất, nàng nói: "Mở cửa hàng tiện ích ra cho ta xem một chút, ta muốn kiểm tra xem có công pháp nào dùng cho
Song Thánh Luân và Nguyệt Tâm Kiếm không?"
Hệ thống không nói gì mà lập tức mở ra một cửa sổ nhỏ trong không gian của Yên Nhiên Tuyết, một cửa hàng ảo hiện ra trước mặt nàng, tràn ngập ánh sáng huyền bí.
Cửa sổ cửa hàng bắt đầu thay đổi, các danh mục hiện ra rõ ràng hơn. Những dòng chữ sáng lấp lánh trên màn hình liền bật lên những lựa chọn liên quan đến việc nâng cấp và sử dụng Song Thánh Luân và Nguyệt Tâm Kiếm.
Hệ thống bắt đầu lọc ra các công pháp có liên quan.
"Tìm thấy một số công pháp liên quan đến việc sử dụng Song Thánh Luân và Nguyệt Tâm Kiếm," hệ thống thông báo, rồi nhanh chóng đưa ra các lựa chọn. Trên màn hình xuất hiện ba công pháp mà hệ thống đề xuất:
1. "Luân Hồi Pháp" - Một công pháp dành riêng cho những người sử dụng các vòng bảo vệ như Song Thánh
Luân. Công pháp này cho phép người sử dụng điều khiến vòng bảo vệ mạnh mẽ hơn, tăng cường tốc độ xoay và khả năng hấp thụ công kích, giúp người sử dụng có thể phát huy tối đa khả năng bảo vệ khi bị tấn công mà không cần phải lo lắng về nguy cơ bị quá tải.
"Kiếm Vương Huyễn Tâm"' - Công pháp này được thiết kế để kết hợp với kiếm như Nguyệt Tâm Kiếm, gia tăng sức mạnh và hiệu quả khi sử dụng kiếm trong chiến đấu. Công pháp này giúp người sử dụng phát huy hết tiềm năng của kiếm, tăng khả năng xuyên thủng phòng ngự của đối thủ và khiến kiếm trở nên linh hoạt như một phần mở rộng của bản thân."Linh Hệ Hợp Nhất" - Đây là một công pháp khá đặc biệt, có thể giúp người sử dụng kết hợp linh lực củaSong Thánh Luân và Nguyệt Tâm Kiếm thành một hệ thống hài hòa. Công pháp này không chỉ giúp tăng cường sức mạnh tổng thể, mà còn giúp người sử dụng điều khiển linh khí tốt hơn, biến linh khí thành một thứ vũ khí tinh tế, làm cho cả hai pháp bảo càng trở nên lợi hại hơn.
Yên Nhiên Tuyết nhìn vào cửa hàng tiện ích, thấy tất cả các công pháp và vật phẩm đều yêu cầu linh thạch, nhưng khi nhìn vào phần tài khoản linh thạch của mình, nàng lại chỉ thấy con số "0". Cảm giác thất vọng ùa đến, nàng thở dài một tiếng, thầm nghĩ:
"Linh thạch... sao mà khó khăn thế này."
Yên Nhiên Tuyết quyết định không suy nghĩ quá nhiều nữa, để cho tâm trí mình được thư giãn. Nàng nằm xuống, kéo chăn, nhăm mắt lại, để cho sự mệt mỏi của một ngày dài tiêu tan.
Sáng sớm, khi ánh nắng đầu tiên len lỏi qua cửa số, Yên Nhiên Tuyết thức dậy. Sau một giấc ngủ dài, cảm giác mệt mỏi dường như đã tan biến, thay vào đó là sự tươi mới, tràn đầy năng lượng. Nàng vệ sinh cá nhân nhanh chóng, rồi thay vào bộ y phục luyện tập màu xanh dương nhẹ nhàng, phù hợp với khí trời sáng sớm mát mẻ
Khi chuẩn bị xong, Yên Nhiên Tuyết bước ra khỏi phòng, không quên mang theo Nguyệt Tâm Kiếm. Nàng đi thẳng đến khu luyện tập, nơi không khí vẫn còn đượm chút yên tĩnh. Cảnh vật nơi này khiến nàng cảm thấy thư thái, nhưng cũng không quên mục tiêu của mình. Hôm nay, nàng phải tiếp tục luyện tập ngự kiếm, khôi phục lại phong độ để có thể hoàn thành thử thách lão sư giao phó.
Từ xa, Yên Nhiên Tuyết đã nhìn thấy Lâm Nguyệt Chi đang ngồi thiền dưới bóng cây, vẻ mặt bình thản như đang hòa mình vào thiên nhiên. Một cảm giác an yên dâng lên trong lòng nàng, nhưng ngay khi nàng định bước tới gần, một bóng dáng khác xuất hiện chắn tầm mắt. Đó là Bạch Tử Hàn, đang đi đến gần Lâm Nguyệt Chi, vẻ mặt lạnh lùng như mọi khi.
Tâm trạng vui vẻ của Yên Nhiên Tuyết lập tức thay đổi. Đôi mắt nàng trở nên u ám, trong miệng, Yên Nhiên Tuyết lẩm bẩm:
"Tên nam chủ này sao dạo này rảnh thế, cứ thích đeo lấy Lâm Nguyệt Chi."
Nàng cảm thấy một sự bực bội, khó chịu không thể diễn tả được. Những lúc như thế này, nàng thật không biết phải làm gì với cảm xúc của mình. Tuy nhiên, Yên Nhiên Tuyết nhanh chóng khắc chế bản thân, không muốn để những suy nghĩ này ảnh hưởng đến việc luyện tập của mình.
Bạch Tử Hàn lúc này hoàn toàn không chú ý đến Yên Nhiên Tuyết đang quan sát mình từ xa. Tâm trí hắn hoàn toàn đặt vào Lâm Nguyệt Chi, như thể mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ nhạt. Hắn nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng, hoàn toàn không để ý đến những thứ khác. Duy chỉ khi ở cạnh Lâm Nguyệt Chi, hắn mới có thể nở nụ cười nhẹ, như một khắc thoáng qua của sự ấm áp.
Ánh mắt của hắn vẫn luôn dõi theo Lâm Nguyệt Chi, đôi khi là một cái nhìn đầy suy tư, đôi khi là sự quan tâm sâu sắc. Bất chợt, một làn gió nhẹ thổi qua, làm tóc của Lâm Nguyệt Chi bay bay, cuộn tròn trong không khí rồi thả xuống như những làn sóng mềm mại. Từng sợi tóc mượt mà, bóng loáng như được ánh sáng chiếu qua, lấp lánh như những sợi tơ mảnh mai đan xen vào nhau, khiến khuôn mặt của Lâm Nguyệt Chi càng thêm phần dịu dàng, tươi sáng. Mỗi cử động của nàng như một điệu vũ nhẹ nhàng, kiêu sa trong buổi sáng bình yên.
Như mọi khi, Lan Tố thức dậy từ sớm, bước ra khỏi phòng với tinh thần tràn đầy năng lượng. Nàng đi thẳng đến khu luyện tập, nơi không khí trong lành của buổi sáng khiến nàng cảm thấy tươi mới hơn bao giờ hết. Vừa đến nơi, ánh mắt nàng lập tức bắt gặp Yên Nhiên Tuyết đang đứng đó, tay cầm một thanh kiếm. Nàng nhận ra ngay đó chính là thanh kiếm gia truyền mà Yên Nhiên Tuyết đã nhắc tới.
Lan Tố bước lại gần Yên Nhiên Tuyết, ánh mắt tò mò không giấu được. Nàng thấy thanh kiếm trong tay Yên Nhiên Tuyết, dường như nó đã được chăm sóc, phục chế lại. Cô nở một nụ cười nhẹ.
"Thanh kiếm này là vật gia truyền mà muội đã nhắc tới sao?" Lan Tố lên tiếng, ánh mắt lướt qua thanh kiểm có chút cũ với vẻ tò mò.
Yên Nhiên Tuyết nhìn Lan Tố
"À, đúng vậy, đây là thanh kiếm gia truyền của muội, rất cảm ơn tỷ đã giúp đỡ, nếu không muội sẽ không thể phục chế nó được" Yên Nhiên Tuyết nói, giọng điệu nhẹ nhàng.
Lan Tố mỉm cười đáp: "Đừng quá khách sao, chúng ta đều là đồng môn. Giúp đỡ nhau là chuyện nên làm. À quá trình luyện tập ngự kiếm của muội sao rồi?"
"Ừm, cũng tạm ổn." Yên Nhiên Tuyết đáp, giọng nhẹ nhàng. "Mới bắt đầu, nên cũng không kỳ vọng quá nhiều.
Nhưng sẽ cố gắng luyện thêm, hy vọng một thời gian nữa sẽ khá hơn."
Lan Tố mỉm cười, nhìn Yên Nhiên Tuyết với ánh mắt động viên. "Đừng lo, mỗi người đều có tốc độ riêng. Quan trọng là kiên trì, nhất định sẽ thành công."
Trong khi Yên Nhiên Tuyết và Lan Tố đang trò chuyện, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ phía sau, đánh dấu sự xuất hiện của Lâm Nguyệt Chi. Cô nàng xuất hiện như một làn gió nhẹ, ánh sáng từ buổi sáng chiếu vào, làm tôn lên vẻ đẹp kiều diễm của nàng. Nhưng lần này, sự xuất hiện của Lâm Nguyệt Chi không chỉ có mình cô.
Ngay sau đó, bóng dáng quen thuộc của Bạch Tử Hàn cũng xuất hiện phía sau, đi cạnh Lâm Nguyệt Chi với bước đi thản nhiên, như thế hai người vốn đã rất quen thuộc với nhau. Sự hiện diện của hắn không hề gây sự chú ý, nhưng ánh mắt của hắn vẫn luôn hướng về Lâm Nguyệt Chi, như một người bảo vệ, luôn đứng gần bên nàng.
Yên Nhiên Tuyết và Lan Tố ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Nguyệt Chi và Bạch Tử Hàn cùng xuất hiện. Cảnh tượng này không khỏi khiến Yên Nhiên Tuyết cảm thấy chút ngột ngạt, nhất là khi Bạch Tử Hàn vẫn không rời mắt khỏi Lâm Nguyệt Chi, tạo thành một không gian giữa họ mà nàng cảm thấy có chút xa lạ. Lan Tố, nhận ra sự thay đổi nhỏ trên khuôn mặt của Yên Nhiên Tuyết, không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]