Đinh Thiên nhìn thấy Yên Nhiên Tuyết vẫn còn ngập ngừng, do dự không quyết. Hắn biết nàng không phải là người dễ dàng nhận sự giúp đỡ, nhưng lúc này hắn không thể để nàng tự mình gánh vác mọi chuyện. Vì vậy, không đợi nàng lên tiếng từ chối nữa, Đinh Thiên nhanh chóng rút từ trong túi ra một bao linh thạch lớn, ánh mắt kiên quyết nhưng không kém phần ân cần.
"Muội còn thiếu bao nhiêu linh thạch?" Hắn hỏi, giọng nói trầm ấm, như một lời khẳng định rằng mọi chuyện sẽ được giải quyết ngay lập tức. Tay hắn nhẹ nhàng đưa túi linh thạch về phía Yên Nhiên Tuyết, như thể đó là chuyện đương nhiên mà không hề có gì là khó khăn.
Yên Nhiên Tuyết nhìn vào túi linh thạch trong tay Đinh Thiên, bên trong là những viên linh thạch óng ánh, đủ sức giúp nàng giải quyết khó khăn trước mắt. Số linh thạch này có thể giúp nàng tu sửa thanh kiếm một cách nhanh chóng, và điều quan trọng hơn là có thể giúp nàng luyện tập ngự kiếm trong thời gian ngắn nhất. Tuy nhiên, nàng lại cảm thấy rất khó xử khi nhận sự giúp đỡ từ Đinh Thiên.
"Cảm ơn huynh, nhưng..." Yên Nhiên Tuyết khẽ cắn môi, còn đang đắn đo, không biết có nên tiếp nhận món quà này hay không. Thực sự, nàng rất muốn tự mình giải quyết mọi thứ, nhưng hiện giờ không có sự lựa chọn nào tốt hơn. Mặt khác, sự lo lắng trong lòng nàng về thời gian luyện tập càng lớn, càng khiến nàng muốn tiếp nhận sự giúp đỡ này.
Ngay khi nàng vẫn còn do dự, một giọng nói châm biếm vang lên trong đầu nàng, làm nàng giật mình. Hệ thống, sau một khoảng im lặng dài, bỗng xuất hiện với giọng điệu đầy nghịch ngợm. "Này, Ký chủ, đã lỡ mặt dày rồi thì tiếp tục dày đi, có gì đâu. Sau này có linh thạch, chẳng phải trả lại cho người ta cả tiền mượn lẫn lãi sao? Đừng ngần ngại nữa, cứ nhận đi!"
Yên Nhiên Tuyết ngay lập tức đỏ mặt, cảm thấy thật sự không còn cách nào khác. Cái giọng điệu của hệ thống vừa châm chọc lại vừa thuyết phục khiến nàng không thể không tiếp nhận sự giúp đỡ của Đinh Thiên. Cả hai bên đều đã đẩy sự e dè qua một bên, và giờ chỉ còn là quyết định cuối cùng.
Cuối cùng, Yên Nhiên Tuyết hít sâu một hơi, quay lại nhìn Đinh Thiên. "Huynh thực sự muốn giúp ta sao?" Giọng nàng vẫn có chút lạ lẫm khi nhận lời đề nghị này, nhưng lần này thì không còn nghi ngờ nữa.
Đinh Thiên mỉm cười, ánh mắt ấm áp và chân thành. "Ta sẵn lòng giúp muội. Có gì đâu mà phải ngại. Dù sao, giúp đỡ nhau là điều đương nhiên mà."
Yên Nhiên Tuyết cúi đầu, không thể phủ nhận lòng mình đã mềm đi trước sự quan tâm này. Nàng gật đầu nhẹ nhàng, nói một câu cảm ơn đầy chân thành. "Vậy... cảm ơn huynh. Ta sẽ trả lại huynh sau."
Đinh Thiên gật đầu, vẻ mặt thỏa mãn và nhẹ nhõm. Hắn không cần nàng phải lo lắng về việc trả lại linh thạch ngay lập tức, bởi vì hắn hiểu rõ rằng, giúp đỡ nhau trong lúc khó khăn chính là cách để xây dựng mối quan hệ vững chắc hơn trong tương lai.
Yên Nhiên Tuyết nghe xong, tim nàng như ngừng đập một nhịp.
"Muội còn thiếu 4800 linh thạch"
Con số 4800 linh thạch quả thật không phải là một số tiền nhỏ đối với nàng, nhưng Đinh Thiên lại không chút ngạc nhiên, càng không có vẻ gì là khó xử. Hắn mỉm cười, ánh mắt chân thành nhìn nàng như thể số linh thạch này chăng qua chỉ là một chuyện nhỏ, một chút giúp đỡ chăng đáng gì.
Đinh Thiên không chút chần chừ đưa tay vào trong túi, rút ra một số linh thạch đủ để bố sung số thiếu hụt. Hắn không ngần ngại lấy ra số linh thạch còn lại và đưa thắng cho Yên Nhiên Tuyết, ánh mắt không chút do dự.
"Đủ rồi, muội nhận đi. Không cần lo lắng về chuyện trả lại. Khi nào có, trả lại ta cũng được. Giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên mà."
Yên Nhiên Tuyết nhìn số linh thạch trong tay Đinh Thiên, số lượng không hề ít, nhưng điều khiến nàng ngạc nhiên hơn là thái độ của hắn. Hắn không hề do dự hay cảm thấy phiền hà, chỉ đơn giản như đang làm một việc rất tự nhiên, như thể đây là chuyện mà hắn phải làm.
Nàng đứng im lặng một lúc, đầu óc như quay cuồng vì không thể hiểu nối, vì sao Đinh Thiên lại dễ dàng giúp nàng như vậy. Lý trí của nàng vẫn bảo phải từ chối, nhưng trong lòng lại không thể tìm ra lý do hợp lý để từ chối một sự giúp đỡ quá chân thành như thế này.
"Huynh... huynh thực sự muốn giúp ta sao?" Yên Nhiên Tuyết cuối cùng vẫn hỏi lại, âm điệu lưỡng lự nhưng cũng không giấu được sự cảm động. Nàng không dám tin vào những gì mình nghe, nhưng sự chân thành trong mắt
Đinh Thiên khiến nàng không thể làm ngơ.
Đinh Thiên chỉ mỉm cười, chỉ gật đầu nhẹ. "Đương nhiên. Đừng lo lắng, ta không cần gì từ muội cả. Chỉ cần muội có thể vượt qua khó khăn này là đủ rồi."
Ánh mắt Đinh Thiên thản nhiên, nhưng Yên Nhiên Tuyết lại cảm thấy một sự ấm áp lạ kỳ trong lòng. Không phải chỉ vì số linh thạch hắn đưa, mà còn vì sự giúp đỡ và quan tâm mà hắn dành cho nàng, như thể không có gì là quá quan trọng, chỉ cần nàng có thể vươn lên, vượt qua thử thách.
Với những lời nói đầy sự ân cần ấy, Yên Nhiên Tuyết không thể từ chối nữa, nàng nhẹ nhàng tiếp nhận số linh thạch, cảm ơn Đinh Thiên một lần nữa.
"Cảm ơn huynh... Ta sẽ không để huynh thất vọng."
Yên Nhiên Tuyết nhanh chóng quay lại Thiên Huyền Binh Khí Các, bước đi vội vàng, trong tay là số linh thạch mà
Đinh Thiên đã đưa cho nàng. Khi nàng đến nơi, ông thợ rèn đang đứng gần bàn làm việc, chuẩn bị các công cụ.
Thấy nàng trở lại, ông lão lập tức nhìn về phía nàng, đôi mắt sáng lên khi nhìn thấy số linh thạch.
"Đã có rồi sao?" Ông thợ rèn hỏi, giọng nói trầm ấm. Khi Yên Nhiên Tuyết gật đầu và đưa linh thạch cho ông, ông ta nhận lấy, đôi tay vững vàng, không chút chần chừ. Ánh mắt ông lão ánh lên sự hài lòng. "Tốt, tốt lắm. Với số linh thạch này, ta có thể ngay lập tức xuống núi tìm thêm vật liệu, chuẩn bị tốt cho việc gia công thanh kiếm này."
Ngay lập tức, ông thợ rèn lên tiếng yêu cầu người giúp việc chuẩn bị đồ đạc. Một lúc sau, ông lấy ra một cuốn sổ nhỏ, ghi lại các chi tiết về nguyên liệu mà ông cần, rồi lên đường đi mua sắm, sẵn sàng cho công việc gia công.
Yên Nhiên Tuyết đứng nhìn theo, trong lòng có chút nhẹ nhõm. Mọi việc đã đi đúng quỹ đạo, giờ chỉ còn chờ đợi kết quả mà thôi. Nhưng nàng cũng không thể tránh khỏi cảm giác bất an, thời gian còn lại để luyện tập quá ít ỏi, liệu có đủ để nàng kịp luyện thành ngự kiếm như đã dự định?
Khi ông thợ rèn rời đi, nàng một mình đứng lại trong căn phòng của Thiên Huyền Binh Khí Các, suy nghĩ lại về tất cả những việc đã qua. Cảm giác lo lắng càng lúc càng tăng lên, nhưng nàng cũng biết, không thể quay đầu. Cứ phải cố gắng hết sức.
"Một tháng... không nhiều, nhưng cũng không ít." Yên Nhiên Tuyết tự nhủ với chính mình, ánh mắt kiên định hơn hắn.
Hệ thống trong đầu nàng lại lên tiếng, không quên trêu chọc: "Chúc mừng Ký chủ, có linh thạch xong, giờ chỉ cần đợi thanh kiếm được phục chế xong và luyện ngự kiếm thôi. Cố lên!
Yên Nhiên Tuyết khẽ liếc mắt nhìn hệ thống, rồi không thèm để tâm nữa. Cảm giác như có một chút gì đó bực bội, nhưng nàng biết. Với một cái thở dài, nàng xoay người rời đi, bước chân vội vã. Dù có lo lắng về thời gian, dù có cảm thấy áp lực, nhưng nàng vẫn phải tiếp tục.
Nàng đi một mình qua những con đường của tông môn, sự im lặng quanh mình càng khiến lòng nàng thêm nặng nề. Dù thanh kiếm chưa được phục chế xong, nàng vẫn phải tập luyện, phải tìm ra cách vượt qua mọi thử thách.
Và mặc dù có thể hệ thống sẽ tiếp tục trêu đùa, nàng cũng không thèm quan tâm nữa. Tất cả những gì nàng cần làm bây giờ là tiếp tục luyện tập, để một ngày có thể sử dụng thanh kiếm đó, chiến đấu bằng chính sức mạnh của mình.
Hệ thống lại cười khúc khích trong đầu, nhưng Yên Nhiên Tuyết chỉ lặng lẽ bước đi, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]