Rời khỏi Thiên Huyền Binh Khí Các, Yên Nhiên Tuyết bước đi dọc con đường lát đá dẫn về nơi nàng ở, đầu cúi xuống trầm ngâm. Ánh chiều tà đổ xuống, kéo bóng nàng dài lê thê trên con đường vắng, trong khi khắp nơi đã dần trở nên tĩnh lặng. Nàng vừa chấp nhận một thử thách lớn, và giờ đây mọi tính toán, lo lắng cứ xoay mòng mòng trong đầu.
Mỗi bước chân của Yên Nhiên Tuyết như nặng hơn, thậm chí khóe mắt cũng không còn để ý đến những cây cỏ hai bên đường hay tiếng chim ríu rít đâu đó trên cao. Từng con số linh thạch cần kiếm, từng ngày ngắn ngủi để kịp luyện tập ngự kiếm cứ lẩn quẩn trong đầu nàng như một bài toán không lời giải. Bên cạnh nàng, hệ thống lại im thin thít, không dám nói lời nào. Dường như cảm nhận được khí thế dứt khoát và cơn giận chưa lắng xuống của nàng, hệ thống chỉ dám lặng lẽ "đồng hành" mà không hề cất tiếng châm chọc.
Cơn gió nhẹ thoáng qua, khẽ lướt lên gương mặt nghiêm nghị của Yên Nhiên Tuyết. Đôi mắt nàng đầy quyết tâm, dù phía trước là vô số khó khăn, nàng biết rằng việc mình chọn phục chế thanh kiếm này là một quyết định đúng đắn với lòng mình. Bóng dáng của nàng tiếp tục khuất dần sau ngã rẽ, để lại một sự tĩnh mịch trên con đường dẫn về Thiên Huyền Binh Khí Các, nơi chỉ còn vọng lại tiếng kim loại va chạm nhè nhẹ từ lò rèn xa xa.
Vì mải miết chìm trong những suy nghĩ, Yên Nhiên Tuyết không để ý gì xung quanh, bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-lac-hoa-nhien/3738474/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.