🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Rời khỏi Thiên Huyền Binh Khí Các, Yên Nhiên Tuyết bước đi dọc con đường lát đá dẫn về nơi nàng ở, đầu cúi xuống trầm ngâm. Ánh chiều tà đổ xuống, kéo bóng nàng dài lê thê trên con đường vắng, trong khi khắp nơi đã dần trở nên tĩnh lặng. Nàng vừa chấp nhận một thử thách lớn, và giờ đây mọi tính toán, lo lắng cứ xoay mòng mòng trong đầu.

Mỗi bước chân của Yên Nhiên Tuyết như nặng hơn, thậm chí khóe mắt cũng không còn để ý đến những cây cỏ hai bên đường hay tiếng chim ríu rít đâu đó trên cao. Từng con số linh thạch cần kiếm, từng ngày ngắn ngủi để kịp luyện tập ngự kiếm cứ lẩn quẩn trong đầu nàng như một bài toán không lời giải. Bên cạnh nàng, hệ thống lại im thin thít, không dám nói lời nào. Dường như cảm nhận được khí thế dứt khoát và cơn giận chưa lắng xuống của nàng, hệ thống chỉ dám lặng lẽ "đồng hành" mà không hề cất tiếng châm chọc.

Cơn gió nhẹ thoáng qua, khẽ lướt lên gương mặt nghiêm nghị của Yên Nhiên Tuyết. Đôi mắt nàng đầy quyết tâm, dù phía trước là vô số khó khăn, nàng biết rằng việc mình chọn phục chế thanh kiếm này là một quyết định đúng đắn với lòng mình. Bóng dáng của nàng tiếp tục khuất dần sau ngã rẽ, để lại một sự tĩnh mịch trên con đường dẫn về Thiên Huyền Binh Khí Các, nơi chỉ còn vọng lại tiếng kim loại va chạm nhè nhẹ từ lò rèn xa xa.

Vì mải miết chìm trong những suy nghĩ, Yên Nhiên Tuyết không để ý gì xung quanh, bước chân vô thức đi về phía trước cho đến khi va phải một thân hình nhỏ nhắn.

"A!" Nàng lùi lại, ngẩng lên thì thấy trước mặt là Lan Tố, đệ tử cùng tông đang đứng đó với vẻ bất ngờ. Lan Tố tay cầm kiếm, có lẽ đang luyện tập gần đó. Thấy Yên Nhiên Tuyết có vẻ thất thần và không để ý đường đi, Lan Tố khẽ cau mày, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên sự lo lắng.

"Sư muội... sao trông muội có vẻ không ổn thế? Chẳng lẽ có chuyện gì khiến muội phải suy tư nhiều đến vậy?"

Lan Tố hỏi, giọng điệu vừa trầm vừa dịu dàng, tay vẫn cầm chặt thanh kiếm nhưng gương mặt lại đầy vẻ quan tâm chân thành.

Yên Nhiên Tuyết ngập ngừng, ánh mắt thoáng vẻ bối rối. Dù vẫn còn lúng túng trong những vấn đề phức tạp của bản thân, nàng cũng không muốn khiến người khác phải lo lắng cho mình.

"Không có gì đâu, chỉ là vài chuyện nhỏ thôi mà.." nàng cố gắng đáp nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng là câu trả lời ấy không làm Lan Tố an lòng.

Lan Tố vẫn đứng im, chăm chú nhìn nàng như muốn đợi một lời giải thích rõ ràng hơn, ánh mắt sắc bén nhưng ấm áp, dường như chỉ chờ đợi Yên Nhiên Tuyết chia sẻ những khúc mắc của mình.

Cuối cùng, Yên Nhiên Tuyết đành thở dài, đầu cúi xuống một thoáng như thể cân nhắc lời nói, rồi ngẩng lên nhìn

Lan Tố với vẻ mặt "điềm nhiên như không."

"Thật ra... là thế này," nàng chậm rãi mở lời, nhưng ánh mắt lại liếc đi nơi khác một chút, như thể chuẩn bị nói ra một điều hệ trọng. "Thanh kiếm này, ừm, là bảo vật gia truyền của nhà ta!"

Lan Tố thoáng bất ngờ, đôi mắt mở to hơn một chút, tò mò dõi theo từng từ nàng nói.

"Ừ, bảo vật gia truyền từ rất... rất lâu đời, truyền qua rất nhiều đời... nên bây giờ trông nó hơi... khu...khu... hơi xấu xí một tí." Nàng cố gắng giữ giọng mình trầm lắng như thể đang nói về một báu vật tuyệt thế, mặc dù trong lòng thì vẫn nhớ như in hình ảnh thanh kiếm rỉ sét cũ kỹ không đáng xu.



"Nhưng ngặt nỗi," nàng tiếp tục, bày ra vẻ mặt u sầu, "kiếm này qua nhiều đời nên giờ có hơi... yếu. Cho nên ta phải đem đi sửa lại một chút, mà ai ngờ đâu, họ lại ra giá đắt tới mức... khụ, nói ra chắc sư tỷ cũng không tưởng tượng nổi đâu."

Lan Tố gật gù, như hiểu ra điều gì, nhưng mắt vẫn hơi nheo lại như muốn nhìn thấu lời giải thích của nàng. "Đắt...

đến mức nào mà muội phải lo nghĩ đến vậy?" Lan Tố hỏi, vẻ mặt hơi nghiêm nghị.

"Ừ, ừm... cũng không nhiều lắm đâu, chỉ có..." Yên Nhiên Tuyết gượng cười, ngón tay gõ nhịp lên tay áo như đếm thử, rồi bâng quơ buông một câu, "chỉ có khoảng 5000 linh thạch thôi mà..."

"Năm ngàn!"* Lan Tố thốt lên, suýt nữa đánh rơi kiếm vì kinh ngạc, mắt mở to như không tin nổi, còn Yên Nhiên Tuyết thì chỉ cười gượng gạo, ra vẻ như chăng có gì đáng ngạc nhiên cả.

"Vậy đấy, chỉ là chút chi phí nhỏ thôi, nhỏ đến nỗi khiến ta phải... suy tư nửa ngày," nàng thở dài, trong khi hệ thống nãy giờ vẫn nín cười ở một góc, đột nhiên buột miệng lẩm bẩm trong đầu nàng, "Ừ, đúng là... nhỏ!"

Khi nghe Yên Nhiên Tuyết kể về "câu chuyện gia truyền" với vẻ mặt bi thương và nghiêm túc đến mức khiến người ta không thể nghi ngờ, Lan Tố khẽ nhíu mày, đôi mắt thoáng lộ vẻ suy tư. Nàng nhìn bạn, dù Yên Nhiên Tuyết giỏi giang, nhưng từ trước đến nay, nàng chưa bao giờ tỏ ra kiêu ngạo hay tự mãn. Mỗi lần trong lớp, dù có thể dễ dàng vượt trội hơn các đồng môn khác, Yên Nhiên Tuyết luôn tỏ ra khiêm tốn và sẵn lòng giúp đỡ người khác khi gặp khó khăn. Từ đó, Lan Tố cảm thấy sự thành thật trong ánh mắt của Yên Nhiên Tuyết, dù câu chuyện có chút kỳ lạ, nhưng lại không có vẻ gì là gian dối.

Lan Tố khẽ cắn môi, tự hỏi làm thế nào để có thể giúp Yên Nhiên Tuyết mà không làm mất đi sự tự trọng của nàng. Cuối cùng, sau một hồi đắn đo, nàng quay sang nhìn Yên Nhiên Tuyết, ánh mắt có chút lưỡng lự, nhưng cũng đầy sự chân thành.

"Sư muội, thật ra, ta cũng không có quá nhiều linh thạch... Ta có thể cho muội mượn một ít, nhưng... chỉ được 200 linh thạch thôi, vì đây là số linh thạch mà nhà ta cho ta dùng phòng thân."

Câu nói của Lan Tố khiến Yên Nhiên Tuyết bất ngờ, nàng không nghĩ Lan Tố sẽ sẵn lòng giúp mình đến vậy. Tuy nhiên, khi nghĩ đến số linh thạch đó, trong lòng nàng vẫn có chút ngần ngại. 200 linh thạch tuy không phải là con số quá lớn, nhưng đối với nàng lúc này, đó cũng là một sự giúp đỡ không hề nhỏ.

Yên Nhiên Tuyết ngẩng đầu lên, đôi mắt ẩn chứa sự cảm kích. *"Cảm ơn, Lan Tố. Nhưng ta không muốn làm phiền sư tỷ đâu..." Nàng nói, nhưng trong lòng lại tràn đầy cảm kích. Lan Tố đã sẵn lòng giúp đỡ mình, cho dù chỉ là một phần nhỏ nhưng vẫn đủ để khiến nàng cảm thấy ấm lòng.

Lan Tố mỉm cười, không để ý đến sự khách sáo của Yên Nhiên Tuyết, mà kiên nhẫn nói thêm. "Đừng khách sáo như vậy, ta giúp được thì giúp thôi. Nếu có khó khăn gì, nhớ nói với ta, chúng ta đều là đồng môn mà."

Yên Nhiên Tuyết nhìn sư tỷ, cuối cùng gật đầu đồng ý. "Được rồi, cảm ơn sư tỷ rất nhiều, ta sẽ nhớ kỹ."

Lan Tố từ trong túi đựng vật phẩm bên hông, nàng lấy ra một túi nhỏ chứa linh thạch. Cẩn thận mở ra, nàng đưa cho Yên Nhiên Tuyết một túi nhỏ khác, bên trong là 200 linh thạch sáng bóng. Cả số linh thạch này đều được đóng gói cẩn thận, tỏa ra ánh sáng nhẹ, như thể những viên đá quý nhỏ bé, nhưng lại mang giá trị không hề nhỏ đối với một đệ tử bình thường.

"Đây là số linh thạch ta có thể giúp muội,"* Lan Tố nói, giọng điềm tĩnh nhưng vẫn không giấu được chút lo lắng.



"Ta chỉ có chừng này, nếu muội không đủ, ta sẽ lại nghĩ cách giúp thêm sau."

Yên Nhiên Tuyết nhận lấy túi linh thạch, cảm nhận được từng viên đá lạnh lẽo bên trong. Trong mắt nàng là sự cảm kích vô hạn, nhưng cũng có một chút chua xót. Dù 200 linh thạch không phải là con số quá lớn, nhưng trong tình hình hiện tại của nàng, đó là một sự giúp đỡ không thể thiếu.

"Cảm ơn sư tỷ rất nhiều," Yên Nhiên Tuyết cất lời, giọng có chút nghẹn lại, lòng dâng lên cảm xúc khó tả. Nàng cố gắng kìm nén cảm xúc, không muốn để sự cảm động lộ ra quá rõ rệt.

Lan Tố chỉ mỉm cười nhẹ nhàng. "Đừng nói vậy. Giúp đỡ nhau là chuyện bình thường mà, ta hiểu mà."

Nhìn thấy túi linh thạch trong tay, Yên Nhiên Tuyết cảm thấy một phần gánh nặng trong lòng đã nhẹ đi. Cảm giác ấm áp từ sự giúp đỡ của Lan Tố khiến nàng thêm vững vàng trong quyết định của mình, dù con đường phía trước vẫn còn nhiều khó khăn.

Đinh Thiên từ phía xa đã nghe rõ cuộc trò chuyện giữa Yên Nhiên Tuyết và Lan Tố, khi thấy Lan Tố rời đi, hắn ta không vội vàng rời đi mà lặng lẽ tiến lại gần. Mặc dù chỉ là một đoạn đối thoại ngắn, nhưng trong lòng Đinh Thiên, mọi chuyện dường như đã trở nên rõ ràng hơn. Hắn đã có một chút thiện cảm với Yên Nhiên Tuyết từ trước, nhưng sự quan tâm của Lan Tố đối với nàng, cũng như những khó khăn mà nàng đang phải đối mặt, khiến hắn không thể làm ngơ

Đinh Thiên bước đến gần, đôi mắt sáng lên với một tia suy tư. Hắn luôn tự nhận mình là người có tầm nhìn xa trông rộng. Trong lòng hắn, Yên Nhiên Tuyết không chỉ là một đồng môn tài năng, mà còn là người có thể trở thành một đạo lữ lý tưởng. Dù nàng chưa bao giờ thể hiện rõ ràng sự quan tâm hay động lòng với ai, nhưng trong lòng Đinh Thiên lại không hề cảm thấy bối rối. Hắn tin rằng, nếu giúp nàng trong lúc khó khăn này, không chỉ có thể khiến mối quan hệ giữa hai người trở nên thân thiết hơn, mà còn là cơ hội để tạo dựng một mối liên kết sâu sắc hơn trong tương lai.

"Sư muội, ngươi đã có đủ linh thạch chưa?" Đinh Thiên lên tiếng, giọng điềm tĩnh nhưng có chút ấm áp. Ánh mắt của hắn dừng lại trên tay Yên Nhiên Tuyết, nơi có túi linh thạch mà Lan Tố vừa đưa cho nàng. Đinh Thiên có thể thấy rằng nàng vẫn còn chút lo lắng, dường như số linh thạch đó không đủ cho nàng hoàn thành mục tiêu.

Yên Nhiên Tuyết quay lại nhìn, hơi ngạc nhiên khi thấy Đinh Thiên đột nhiên xuất hiện. Nàng khẽ gật đầu, rồi chợt nhận ra câu hỏi của hắn. "Cảm ơn sự quan tâm của huynh, nhưng ta... chỉ có chút ít linh thạch thôi. Ta đang cố gắng xoay xở."

Đinh Thiên nhìn nàng với ánh mắt thấu hiểu, không để sự im lặng kéo dài lâu. Hắn bước tới gần một bước, giọng nói có phần chân thành và nhẹ nhàng hơn. "Nếu cần, ta có thể giúp muội thêm một chút. Số linh thạch đó dù sao cũng chưa đủ, mà thời gian lại gấp gáp như vậy..." Hắn dừng lại một chút, ánh mắt không rời khỏi gương mặt Yên Nhiên Tuyết, thể hiện một sự chân thành không thể chối cãi.

Yên Nhiên Tuyết cảm thấy có chút khó xử. Nàng không muốn làm phiền ai thêm nữa, nhất là Đinh Thiên, người luôn nổi bật trong tông môn, nhưng trước mắt, số linh thạch nàng có còn quá ít để thực hiện việc gia cố thanh kiếm.

"Thực sự không cần đâu, Đinh huynh," nàng nói, nhưng giọng nói có phần lộ ra sự bất lực, khiến lời từ chối của nàng thiếu sức thuyết phục."Ta có thể tự lo liệu được, không muốn làm phiền huynh."

Đinh Thiên mỉm cười nhẹ, nhưng ánh mắt hắn vẫn đầy kiên quyết. "Muội đừng khách sáo với ta. Chúng ta là đồng môn, có thể giúp đỡ lẫn nhau là chuyện bình thường. Nếu muội cần linh thạch, ta sẽ sẵn lòng giúp. Một chút linh thạch không có gì là lớn lao cả, mà có thể giúp muội nhanh chóng giải quyết vấn đề."

Lời nói của Đinh Thiên tuy nhẹ nhàng, nhưng trong đó lại ấn chứa một sự chân thành rõ ràng. Hắn không chỉ muốn giúp đỡ về vật chất mà còn muốn thông qua hành động này, tạo dựng một mối quan hệ tốt đẹp hơn với

Yên Nhiên Tuyết. Hắn tin rằng, nếu có thể giúp nàng trong lúc khó khăn này, về sau mọi chuyện sẽ trở nên thuận lợi hơn nhiều, thậm chí có thể tiến xa hơn nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.