Nhìn thấy Yên Nhiên Tuyết đang loay hoay với thanh kiếm của mình, Đường lão sư khẽ mỉm cười và bước lại gần. Ông quan sát kỹ từng thao tác của cô, thấy cô đang cố gắng điều khiển thanh kiếm từ xa nhưng chưa thật sự làm chủ được tốc độ và độ thăng bằng. Đôi mắt hiền từ của ông thoáng qua chút nghiêm nghị, khẽ lắc đầu, rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
“Yên Nhiên Tuyết, con đang gắng sức quá mức và cố kiểm soát mọi thứ cùng lúc. Ngự kiếm phi hành không phải là ép buộc thanh kiếm phải di chuyển theo ý mình, mà là để kiếm và tâm trí hòa làm một. Hãy buông bỏ những căng thẳng không cần thiết, thả lỏng tâm trí, và để linh lực lưu chuyển một cách tự nhiên.”
Yên Nhiên Tuyết gật đầu, đôi mắt đầy sự quyết tâm và lắng nghe cẩn thận từng lời chỉ dạy. Cô bắt đầu điều chỉnh lại cách truyền linh lực của mình, không còn gồng mình dồn lực như trước, mà thay vào đó là sự uyển chuyển và nhẹ nhàng hơn, giữ cho nhịp thở đều đặn và tinh thần tĩnh lặng. Thanh kiếm dần dần đáp lại sự thay đổi này, chuyển động của nó trở nên mượt mà và ổn định hơn.
Đường lão sư gật đầu hài lòng, tiếp tục chỉ dẫn với giọng nói trầm ấm:
“Giờ con hãy bước lên thân kiếm, nhưng nhớ – hãy coi thanh kiếm như một phần cơ thể của mình. Đừng nghĩ mình đang đứng trên một vật ngoài thân, mà hãy để nó trở thành đôi chân của con. Hãy giữ thăng bằng từ trong tâm, để từng luồng linh lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-lac-hoa-nhien/3728370/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.