Sau buổi thi đấu căng thẳng, Đường lão sư đứng lặng lẽ bên ngoài sàn đấu, đôi mắt sáng ngời dõi theo từng bước chân của các đệ tử. Trên khuôn mặt của ông hiện rõ sự tự hào và xúc động. Nhìn từng gương mặt quen thuộc giờ đây đã trưởng thành, vững vàng hơn, ông không khỏi cảm thán. Những cậu học trò ngày nào còn ngập ngừng với bước đầu chập chững, nay đã thành thục từng chiêu thức, thấm nhuần bài học mà ông truyền dạy.
Những tháng ngày kiên trì luyện tập, những giọt mồ hôi đổ xuống, bao vất vả nhọc nhằn, giờ đây như được đền đáp xứng đáng. Đường lão sư nhớ về từng khoảnh khắc họ vấp ngã rồi đứng lên, từng lần ánh mắt ngời sáng khi nắm bắt được một kỹ thuật mới. Mỗi bước tiến của họ là từng cột mốc trong hành trình rèn luyện, là sự khẳng định cho những cố gắng của cả thầy lẫn trò.
Trong lòng ông, một niềm tự hào khó tả dâng trào, pha lẫn chút bồi hồi xúc động. Đường lão sư biết rằng họ đã không còn là những cậu nhóc ngây ngô ngày trước. Họ đã trưởng thành thực sự, không chỉ trong kỹ năng mà còn trong ý chí, trong cách sống và cốt cách của người tu tiên. Với nụ cười hiền từ, ông thầm nghĩ: "Chỉ cần các con kiên định bước tiếp, con đường phía trước sẽ rộng mở, dù có khó khăn đến đâu, thầy tin các con sẽ vượt qua."
Sáng hôm sau, Đường lão sư bước vào lớp với khuôn mặt rạng ngời, ánh mắt lấp lánh niềm vui và sự tự hào. Ông chậm rãi quét mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-lac-hoa-nhien/3728369/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.