Sau thời gian dưỡng thương, Yên Nhiên Tuyết đã hồi phục hoàn toàn. Nghĩ đến thời gian tới vẫn phải tiếp tục con đường tu luyện trong lòng Yên Nhiên Tuyết vẫn tràn ngập lo. Mỗi lần cô thử hấp thụ, luồng khí như lướt qua, không lưu lại trong cơ thể. Đôi mắt cô thoáng chút u buồn, Yên Nhiên Tuyết hỏi Lâm Nguyệt Chi:
"Nguyệt Chi tỷ, nếu muội mãi không thể nạp linh khí, liệu có phải là muội thật sự không phù hợp với con đường tu tiên?"
Lâm Nguyệt Chi nhẹ nhàng đặt tay lên vai Yên Nhiên Tuyết, nở nụ cười dịu:
"Đừng quá lo lắng, Yên Nhiên Tuyết. Mỗi người có một hành động riêng biệt. Việc muội không thể hấp thụ linh khí lúc này không có nghĩa là muội không thể luyện tập mãi mãi. Hãy nghĩ rằng đây là thử thách đầu tiên mà muội phải trải qua, để muội hiểu rằng thành công cần phải có sự kiên trì và quyết tâm. Dù gặp khó khăn thất bại thì cũng không được lùi bước. Ngày mai, chúng ta sẽ bắt đầu cho buổi luyện tập, giờ thì sư muội nên nghỉ ngơi."
“Vâng, sư tỷ.”
Những lời của Lâm Nguyệt Chi tuy nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sự tinh tế chân thành, như một ngọn đèn sáng trong lòng Yên Nhiên Tuyết. Dù còn chút lo lắng, cô cảm thấy mình được tiếp thêm sức mạnh.
Buổi sáng, trời còn mờ sương, ánh sáng ban mai nhạt nhạt phủ lên từng ngọn cây, cành lá, tạo nên một khung cảnh tĩnh lặng nhưng không kém phần huyền ảo. Yên Nhiên Tuyết ngồi ngay ngắn trong tư thế thiền định, đối diện với Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-lac-hoa-nhien/3728357/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.