🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nhà của Phong Trản ở tại nơi giao nhau của Sắc giới cùng Dục giới.

Linh thú cùng Yêu vật hóa hình, đều ở chỗ này, nơi đây không rộng lớn kỳ ảo, tràn đầy Phạm âm* giống như Vô sắc giới, cũng không có dục vọng hoành hành, quỷ quái chạy loạn giống như Dục giới. Nơi này càng giống một ngọn núi không có biên giới, tràn đầy màu xanh, tràn đầy các hang động bí ẩn.

(*梵音: âm thanh của Phật.)

Khi y còn bé, không cảm thấy được bản thân có gì không giống với những người khác, cho dù đôi mắt của y một con màu vàng, một con màu xanh, y cũng không cảm thấy gì, bởi vì mọi người đối đãi y đều là bình thường không có gì đặc biệt*, y cho rằng giống như có người thấp, có người cao, màu mắt không giống cũng là một loại khác biệt bình thường.

(*Nguyên văn 稀松平常 hi tùng bình thường.)

Thẳng đến khi y từ đôi mắt của người khác nhìn thấy đối phương chết đi, giống như là nằm mơ, y và người kia đối mặt, nhìn thấy cách chết của đối phương từ trong đôi mắt có chút vẩn đục kia, là bình tĩnh mà rời đi, giống như hóa thành một cơn gió. Sau đó hình ảnh thay đổi, y lại nhìn thấy cảnh tượng khác, lay động cực nhanh, chỉ nhìn thấy vầng sáng lóng lánh mơ hồ xẹt qua trong mưa, y còn đang thất thần đã kết thúc.

Một năm kia, Phong Trản chỉ có tám tuổi, người nhìn thẳng y chính là một vị trưởng bối của y, ông là tới tham gia sinh thần của trưởng bối.

Phong Trản cầm lấy bàn tay của ca ca, do dự hồi lâu, mới ghé vào tai hắn lén lút nói: “Đệ nhìn thấy đồ vật thật kỳ quái.”

Phong Ngự nhìn y: “Nhìn thấy gì?”

Phong Trản không biết hình dung với hắn thế nào, đành phải nói một cách đơn giản: “Đệ nhìn thấy gia gia chết.”

Phong Ngự cau mày, nhỏ giọng: “Nghe lời, đừng nói nữa.”

Phong Ngự là ca ca nhỏ tuổi nhất của y, hắn đối với Phong Trản tốt nhất, mặc kệ Phong Trản làm chuyện nghịch ngợm gì, hắn đều không trách cứ Phong Trản, còn giúp y làm rất nhiều che chắn, đây là lần đầu tiên Phong Ngự lộ ra vẻ mặt nghiêm túc với Phong Trản, Phong Trản cúi thấp đầu mím chặt môi, không dám nói tiếp nữa.

Sau khi về đến nhà, Phong Ngự lại để cho Phong Trản đợi trong phòng mình, xoay người đi rồi. Phong Trản ngồi dưới đất chơi kiếm của y, thanh kiếm kia rất dài, y không thể rút nó ra khỏi vỏ, y đành phải dùng ngón tay quấn tua kiếm* chơi,

(*剑穗.)

Trên chuôi kiếm là hoa văn tinh xảo phức tạp, còn có một viên đá quý trong suốt, Phong Trản cúi đầu xem nó, dưới phản chiếu nhìn thấy đôi mắt của mình, một cái màu vàng một cái màu xanh, y

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-lac-cuu-mo-ly/1501709/chuong-12.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.