Tiết Thừa Viễn cầu hôn mình? Mình thật sự không nghe nhầm chứ?
Công Lương Phi Tuân mấy lần từ trong mộng giật mình tỉnh giấc, rồi lại ngủ thiếp đi, trong cơn mơ màng có cảm giác Tiết Thừa Viễn vẫn luôn ở bên giường.
Bọn hắn thật sự có thể cả đời nắm tay, nhìn bọn nhỏ lớn lên, có được cuộc sống ngọt ngào hạnh phúc sao? Mỗi khi nghĩ như vậy, Công Lương Phi Tuân đều luôn có cảm giác như mình đang mơ vậy.
Ngược lại, Tiết Thừa Viễn lại có chút lo lắng, nếu như Công Lương Phi Tuân biết Lương tiểu thư đã được chỉ hôn cho hắn, hắn sẽ phản ứng như thế nào?
Hai người bọn y hiện tại coi như gạo đã nấu thành cơm rồi, cũng đã nói rõ với Hoàng Thượng, bây giờ chỉ có thể làm một việc duy nhất, đó chính là chờ đợi.
*
Ở lại quý phủ của Tiết Thừa Viễn nghỉ ngơi hai ngày, Công Lương Phi Tuân liền nhất quyết đòi về phủ đệ của mình. Tiết Thừa Viễn không lay chuyển được hắn, đành đưa hắn hồi phủ. Ai ngờ vừa mới về đến phủ đệ, đã có người trong Hoàng cung tới truyền lời.
“Tướng quân, đây là thư Hoàng Thượng tự tay viết cho ngài.” Cung nhân tiến tới dâng một phong thư lên trước mặt Công Lương Phi Tuân.
Tiết Thừa Viễn giúp Công Lương Phi Tuân cởi áo choàng ra, đỡ hắn ngồi xuống ghế.
Công Lương Phi Tuân mở phong thư ra, đọc lướt một lượt, sắc mặt lập tức tái nhợt.
“Tiết Thừa Viễn, chuyện này… là sao?” Công Lương Phi Tuân nhíu mày nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-hoa-nhu-si/2119388/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.